“…..Em không uống nhiều, chỉ.. một chút thôi.” Lâm Thiên tựa mình vào góc thang máy, lúc này mới phát hiện ra mình chưa ấn số tầng. Anh lấy thẻ mở cửa phòng ra nhìn thoáng qua, đầu dây bên kia rơi vào tĩnh lặng.
Lâm Thiên đưa thẻ mở cửa phòng tới khu cảm ứng, lúc này thang máy mới từ từ đi lên.
“Em chưa về nhà à?”
“…Vâng.” Giọng anh nghe có vẻ tủi thân.
Phó Tinh Hà mặc áo khoác, cầm chìa khóa lên, giọng điềm nhiên như không mà hỏi: “Em ở đâu?”
“…Thang máy.” Anh ngước đầu nhìn thoáng qua số tầng màu đỏ ở trên cao.
“Lâm Thiên à.” Phó Tinh Hà ra tới cửa.
Lúc này anh mới nói tên khách sạn ra.
“Phòng bao nhiêu.” Giọng hắn vẫn rất bình tĩnh, dường như sẽ không thay đổi vì bất cứ chuyện gì.
Lâm Thiên chép miệng đọc số phòng. Phó Tinh Hà nói, “Em ngoan ngoãn ở đó chờ anh tới, không được cúp máy.”
Lâm Thiên “ồ” một tiếng, thang máy tới nơi, anh từ tốn bước ra ngoài, tấm thảm màu nâu nhạt của khách sạn đập vào tầm mắt, chất cồn làm tê dại não Lâm Thiên, anh chóng mặt tìm được phòng, cười hì hì nói với điện thoại: “Phó Tinh Hà, em rất thích anh.”
Phó Tinh Hà tập trung lái xe, giọng nữ hướng dẫn thi thoảng lại vang lên chỉ đường đi. Hắn bật loa ngoài điện thoại, lại đột nhiên nghe thấy trong máy vang lên: “Chắc chắn anh không biết em thích anh nhiều tới mức nào đâu… Em thích anh đã lâu lắm rồi..”
“Anh biết.”
“Anh đừng cắt ngang lời em! Để, để em nói cho hết.” Lâm Thiên nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-pho-em-tham-men-anh/1307302/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.