Bàn ăn nhà bác sĩ Phó đặt bên ngoài ban công, bên cạnh có một máy chạy bộ, chậu hoa lan cô Mẫn tặng được để ở phía dưới. Trên bàn có đặt bốn chậu hoa sứ nho nhỏ, cùng một mâm cơm trưa vô cùng phong phú.
Phía dưới bàn ăn, Phó Tinh Hà bắt chéo đôi chân dài, suýt đụng vào chân của Lâm Thiên.
Thấy bác sĩ Phó không nói lời nào, Lâm Thiên luống cuống, “Cái kia… không thử cũng được, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn thôi, em vốn không có nhu cầu về mặt này!” Anh nhấn mạnh.
Lâm Thiên cho rằng bác sĩ Phó là một người khá lãnh cảm, dù sao thì đó giờ hắn cũng không có tin đồn gì, ngày nào cũng tập trung phẫu thuật… Công việc của bác sĩ Phó bận rộn như vậy, cho nên hắn vẫn luôn một thân một mình.
“Không có nhu cầu sao?” Phó Tinh Hà duỗi chân, bắp chân hắn chạm vào cẳng chân Lâm Thiên, Lâm Thiên phản ứng rất mạnh, anh vội cúi đầu, lần này đến cổ cũng ửng hồng lên luôn, nhưng vẫn còn mạnh miệng lắm: “Không có mà!”
Phó Tinh Hà cười cười, “Chiều nay em quay về đi làm đi, anh có chút việc bận, không thể để ý tới em được.”
“Ồ…” Lâm Thiên có hơi mất mát, bác sĩ Phó thu chân về, nếu không.. hắn lại muốn cọ thêm chút nữa mất. Lâm Thiên lại một lần nữa xốc tinh thần, “Em mua nhiều thức ăn lắm, chiều em lại tới nấu cho anh nha.”
Phó Tinh Hà nhìn anh.
Hắn nghi ngờ không biết Lâm Thiên có đúng hai mươi sáu tuổi thật hay không nữa, mình chỉ đụng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-pho-em-tham-men-anh/1307295/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.