Hiệu suất làm việc của Lưu Nguyên quả thực rất nhanh, chưa tới mấy ngày đã điều tra rõ được nguồn gốc của lượng lớn ma túy kia.
Lưu Nguyên báo cáo cho Thời Dật chuyện này.
Thời Dật cau mày hỏi: "Có manh mối của đám người kia không?"
"Cái này..." Lưu Nguyên dừng một chút: "Tạm thời không có."
"Cậu tra tiếp đi."
Tống Vãn tò mò hỏi: "Thế nào, không có manh mối sao?"
Thời Dật xoay ghế một cái, bắt chéo hai chân lại: "Không có, bây giờ ngay cả một kẻ tình nghi chúng ta cũng không tìm ra."
"Vậy bắt đầu từ Chu Sinh đi."
"Như nào?"
Tống Vãn vén mấy sợi tóc rơi lộn xộn ở phía trước ra sau, nói: "Nếu Chu Sinh nhìn thấy giao dịch này thì nghi phạm nhất định sẽ để ý đến chúng ta. Đã như vậy, sao ta không cho họ chút gì đó chứ?"
Nói xong, Tống Vãn cười giảo hoạt với Thời Dật, đôi mắt đen láy trông cực kỳ giống dáng vẻ một con cáo nhỏ gian xảo.
Không hiểu sao mà Thời Dật cũng hơi ngây người.
Cho đến khi giọng của Tống Vãn vang lên anh mới hoàn hồn.
"Chúng ta có thể để lộ ít thông tin với bọn chúng, chắc là nên nhờ đội trưởng của chúng ta rồi?"
"Chuyện này không thành vấn đề, tôi sẽ bảo bọn họ tiết lộ với truyền thông một chút."
Tống Vãn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thưởng thức nhìn bóng lưng của Thời Dật. Thời Dật này cũng có suy nghĩ như vậy! Rất hợp gu của cô.
Thời Dật vừa đi được mấy phút thì cục trưởng đưa một người mới đến.
Nhìn thấy người mới, cả người Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-phap-y-nay-that-khong-don-gian/4232084/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.