Ngay lúc Trì Nguyễn Phàm đang dùng vòng tay vỗ về Cẩm Trúc "sợ sấm" kia, ảo ảnh ký ức đột ngột thay đổi.
Hai người vốn đang đầu kề gối tựa đã biến mất, thay vào đó là hình ảnh Cẩm Trúc mình vận long bào đứng bên long sàng, đối đầu với Trì Nguyễn Phàm áo gấm lộng lẫy từ xa.
"Cửu Thiên Tuế dạo này thật oai phong lẫm liệt, nghe nói Lễ bộ Thượng thư còn muốn gả ái nữ độc nhất cho ngài nữa cơ đấy." Cẩm Trúc trong ảo ảnh ký ức đó lên tiếng.
Trì Nguyễn Phàm đối diện khẽ mím môi, "Bệ hạ rõ ràng biết thân thể của thần là khiếm khuyết, hà tất phải châm chọc thần như vậy?"
"Thân thể khiếm khuyết ư?"
Cẩm Trúc đột nhiên bước đến trước mặt Trì Nguyễn Phàm, giơ tay nắm lấy đai lưng của anh, vừa nói "Trẫm thấy chưa chắc đâu", vừa ra vẻ muốn giật mạnh.
Trì Nguyễn Phàm giữ chặt tay Cẩm Trúc, giọng trầm xuống, "Bệ hạ!"
"Bệ hạ?" Cẩm Trúc cười một tiếng, "Trẫm trong bộ dạng này còn giống một vị hoàng đế sao?"
Trì Nguyễn Phàm quay đầu đi, im lặng không nói.
"Ngươi đã biến Điện Kim Khuyết thành nhà tù giam cầm trẫm, còn long bào này cũng thành tù phục của trẫm rồi."
Cẩm Trúc nắm ngược lại tay Trì Nguyễn Phàm, đặt lên y phục của mình, chậm rãi nói:
"Ngươi thậm chí có thể lột bỏ bộ long bào này bất cứ lúc nào, tước đoạt và chiếm hữu tất cả của trẫm."
Trong mắt Trì Nguyễn Phàm lóe lên một tia tổn thương, anh chủ động lùi lại một bước, muốn rút tay về, nhưng không thể thoát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-noi-toi-chi-co-the-an-com-mem/4703590/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.