Chiếc váy ngủ dài che khuất gần hết chiếc đuôi của Trì Nguyễn Phàm.
Bàn tay Cẩm Trúc lúc này đang đặt hờ hững ở giữa chiếc đuôi cá, vị trí đó, nếu là trên cơ thể người, hẳn là đầu gối.
"Phu nhân, em có đồng ý không?"
Giọng Cẩm Trúc trầm khàn, như thể đang cố gắng kìm nén một thứ gì đó mãnh liệt.
Trì Nguyễn Phàm phát hiện vành tai của Cẩm Trúc đã trở nên đỏ rực hơn cả ánh đèn, như sắp nhỏ máu đến nơi.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Vẻ mặt này của Cẩm Trúc, sao lại giống hệt... dáng vẻ say khướt của đám người mà hắn từng thấy trên phi thuyền đến vậy?
Ánh mắt hai người chạm nhau, Cẩm Trúc giống như bị một lực hút vô hình nào đó thôi thúc, từ từ tiến lại gần.
Vài hơi thở gấp gáp phả vào cổ Trì Nguyễn Phàm, vừa nóng rực, vừa có chút nhột.
Trì Nguyễn Phàm khẽ nghiêng người, ghé sát mũi vào bờ môi mỏng của Cẩm Trúc hít nhẹ.
Không hề có mùi rượu.
Cơ thể Cẩm Trúc sạch sẽ lạ thường, chỉ thoang thoảng hương hơi nước mát lạnh, tựa như khu rừng trên hòn đảo sau cơn mưa mùa đông, khiến hắn không nhịn được hít sâu vài hơi.
À phải rồi, Cẩm Trúc không mặc bộ quân phục màu xanh đậm quen thuộc, mà là một bộ đồ ngủ trắng tinh.
Sau khi về phủ, Cẩm Trúc đã vào một căn phòng nào đó khá lâu, hình như là để tắm.
Mùi rượu, chẳng lẽ đã bị rửa sạch rồi sao?
Trì Nguyễn Phàm chợt nhớ ra một điều.
Vị sứ giả loài người trên phi thuyền từng nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-noi-toi-chi-co-the-an-com-mem/4703570/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.