Hoàng đế quan tâm đến mình, để ý đến mình.
Nhận thức này khiến Cẩm Trúc cảm thấy rất khó tin.
Khi Cẩm Trúc lòng mang ý chết, đến cả bản thân còn chẳng đoái hoài, hoàng đế vốn nên xem y là kẻ thù, vậy mà lại tâm đến y.
Cẩm Trúc cố ý ngồi bên cửa sổ hứng chịu gió lạnh thấu xương, cố ý để trà nguội ngắt rồi mới uống, cố ý mỗi đêm thao thức đến tận bình minh.
Cẩm Trúc dùng đủ mọi cách để giày vò thân thể mình.
Vừa là để tìm đến cái chết, vừa là muốn dò xét xem hoàng đế để ý mình đến mức nào, và sự để ý ấy có thể kéo dài được bao lâu.
Phản ứng của hoàng đế kịch liệt hơn Cẩm Trúc tưởng tượng, quyết tâm và kiên nhẫn của người cũng vượt xa những gì y lường trước.
Để y có thể ngủ ngon giấc, hoàng đế thậm chí còn đích thân đến phòng y, cùng y chung chăn gối.
Khi được hoàng đến ôm lấy, Cẩm Trúc có thể cảm nhận được hơi ấm nóng rực qua da thịt truyền đến bản thân, đốt cháy đi mọi khả năng suy nghĩ trong đầu.
Cẩm Trúc đã một mình trải qua vô vàn đêm đông giá rét, đây là lần đầu tiên y được bao bọc trong sự ấm áp đến nhường này.
Cẩm Trúc... thật sự tham luyến sự ấm áp ấy.
Trong khoảnh khắc yếu lòng, ý niệm tìm đến cái chết của Cẩm Trúc đã dao động.
Y muốn cứ thế chìm đắm trong đó, cả đời cứ trôi qua như vậy.
Nhưng liệu có thể thật sự sống như vậy cả đời sao?
Dù không rõ vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-noi-toi-chi-co-the-an-com-mem/4703542/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.