Đại khái Nhất Thế không nghĩ sẽ gặp lại mẹ Lâm Nhược Hàm lần nữa. Người phụ nữ này vốn dĩ rất diêm dúa, cho dù tuổi đã hơn năm mươi vẫn còn theo trào lưu. Ngày phẫu thuật, bà ta mặc một bộ đồ bằng vải nilon bó sát người, ngoài khoác áo lông cáo trắng đi tới, rất có dáng dấp của một phu nhân quý phái. Judy khoác cánh tay bà ta, hai người từ hành lang đi lại, khí thế lẫm liệt oai phong.
“Nhược Hàm, cậu đừng sợ nhé.” Judy tới cạnh giường Lâm Nhược Hàm, lộ vẻ lo lắng nhưng lại ra sức an ủi cô ta.
Lâm Nhược Hàm né cánh tay ân cần của Judy, đưa mắt nhìn bà Lâm “Mẹ, sao mẹ lại từ thủ đô đến đây?”
“Kêu con đừng đến thành phố B, cái chỗ không may mắn này, lại gặp phải kẻ xui xẻo.” Bà Lâm rất tức tối, bâng quơ liếc Nhất Thế, ánh mắt chán ghét cùng cực.
Nhất Thế làm như không nhìn thấy ánh mắt ác ý của bà ta, chỉ nói với Lâm Nhược Hàm: “Phẫu thuật lúc mười giờ rưỡi, sớm trước nửa giờ.”
Lâm Nhược Hàm gật đầu. Bà Lâm chen vào: “Bác sĩ chính là ai? Có lai lịch thế nào?”
Lâm Nhược Hàm hơi bất lực: “Mẹ ~”
Nhất Thế đáp: “Tống An Thần.”
Dường như bà Lâm rất bất ngờ, cứng ngắc quay đầu nhìn Lâm Nhược Hàm, bộ dạng hận không thể mài sắt thành kim “Con… chẳng lẽ còn chưa dạy dỗ đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn mất mặt lần nữa?”
“Mẹ, anh ấy là bác sĩ, con là bệnh nhân, chỉ thế thôi.” Đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-nhat-the-can-gi/2996749/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.