Lúc này, trong phòng cấp cứu, nhiều người đứng xếp hàng nhìn người đàn ông như đang xem một vở kịch.
Đúng thật là loại người gì cũng có!
Nếu anh là một ông chủ thì anh phải coi bệnh trước?
Đây là khoa cấp cứu!
Không phải nhà của anh!
Trần Thương cười khẩy và dắt người bệnh đi chữa trị.
Người bệnh cũng mỉm cười và nói:
- Tôi đến bệnh viện thật là nhìn được thế giới bên ngoài, người gì cũng có!
Trần Thương gật đầu, đúng thật là vậy.
Không ít người đến bệnh viện ỷ thế hiếp người, gặp được người linh hoạt tí thì bất động thanh sắc mà xử lý xong, và những người vơ tay vơ chân thì thích ỷ tiếng làm to.
Có tiền không thì không biết.
Nhưng xạo thì hay đó!
Trong một phút, tiền lương hàng tháng của chúng tôi...
Người càng giàu, càng sơ điệu.
Loại ỷ tiếng làm to này, bất kể có tiền không, nhưng nó thực sự rất xấu.
Sau khi giải quyết xong người bệnh, Trần Thương đi ra ngoài nhìn một cái, anh không ngờ rằng người đàn ông vẫn chỉ vào tiểu Lâm mà mắng.
Lần này, Trần Thương tức lên rồi!
- Cô đợi đó, có giỏi thì đừng rời khỏi bệnh viện!
- Chịu được cô thật, quy tắc? Quy tắc được đặt ra bởi con người!
...
Rõ ràng, người đàn ông từ quê trở thành giận.
Trần Thương thấy tiểu Lâm uất ức tới sắp khóc,
Đột nhiên ngất lời người đàn ông:
- Nếu anh nghi ngờ về các quy tắc và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-nguy-hiem/3557237/chuong-1029.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.