Quay người nhìn cô Mạnh một cái, Trần Thương nhịn không được mà lắc đầu.
Mạnh Hi thấy thế, lập tức nổi giận!
Trần Tiểu Tặc này, tuyệt đối là thiếu người xử lý. Đợi đó mà xem!
Mắt của Mạnh Hữu Liệu nhìn chằm chằm Trần Thương, trong mắt viết rõ: Tôi có tru tư, mau tới vỗ tôi còn có cơ hội, nếu không là cậu chết chắc rồi!
Trần Thương quay người!
Tôi có thể giả vờ không thấy cũng có thể lén lén nhìn một cái.
Cho tới khi tôi sờ được sự ấm áp của cô..tôi!
Trần Thương đối với cô Mạnh mọi thứ như không thấy, quay người lại đôi mắt nhìn chằm chằm tiểu y tá đang đếm vải gạt ở một bên.
Tiểu y tá lập tức hoảng loạn, âm thầm nói một tiếng, mẹ ơi, vải gạt là quên vài mảnh rồi, còn phải đếm lại! Nhưng mà... Mình bị bác sĩ Trần nhìn, sao mình lại hết biết đếm rồi nhỉ?
Cứ như vậy, một ca phẫu thuật khó khăn cuối cùng cũng xong!
Điểm duy nhất chính là, ba tiểu y tá đếm rất lâu mới làm rõ, làm tới y tá vừa bước vào cả mặt kinh ngạc, phòng phẫu thuật này có tà khí?
Bọn họ bình thường lanh lợi lắm mà?
...
...
...
Lúc rời khỏi phòng phẫu thuật đã một giờ gần hai giờ sáng rồi
Đây là lúc con người dễ dàng mệt mỏi và muốn ngủ, nhưng mà cả hàng người vẫn có tí hưng phấn, cô Mạnh Hữu Liệu ban đầu tuy rằng có tí giận dỗi, nhưng mà năng lực tự điều chỉnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-nguy-hiem/3545215/chuong-1024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.