Trần Thương đang chuẩn bị khâu lại, thế nhưng chợt phát hiện Mạnh lão sư đang ngây ngốc nghĩ gì đó.
Hai mắt mở to nhìn mình chằm chằm, có một loại cảm giác muốn mổ sọ của mình ra!
Trần Thương nhịn không được nói:
- Mạnh lão sư, cô đến khâu lại nhé?
Bị Trần Thương như thế vừa gọi, Mạnh Hi lập tức. kịp phản ứng.
Thế nhưng giọng của Trần Thương rõ ràng chính là: Còn không tranh thủ thời gian tới trợ giúp mà còn phát ngốc ở đó làm cái gì?
Rõ ràng chính là xem mình như chân sai vặt!
Nghĩ tới đây, Mạnh Hi liền tức giận không thể lý giải, không phải chỉ là khâu lại à?
Có gì ghê gớm đâu!
Cắt!
Vừa nói chuyện vừa quay người nói với y tá:
- Chỉ số 4.
Y tá cầm kim và kẹp giữ tới.
Mạnh Hi nhận lấy, nhìn sang Trần Thương: Chờ xem!
Thế nhưng, khi cầm kẹp kim Pen, bỗng nhiên cô không biết nên xuống tay từ chỗ nào!
Nhìn cái đầu mạch này, cũng giống như việc vẽ rồi ghép lại, hai mắt Mạnh Hi lập tức đen thui, có chút choáng váng, dục vọng khâu lại lập tức bay mất.
Tiểu tử này... Tập trung hết toàn bộ độ khó trong việc khâu lại ở động mạch chủ lồng ngực.
Độ khó khâu lại này trực tiếp so với cấy ghép mạch máu còn phiền phức hơn rất nhiều... Hơn nữa độ chính xác cũng cao hơn, không cẩn thận sau khi khâu xong cũng không thể đảm bảo có thể sẽ không lọt ra một lỗ thủng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-nguy-hiem/3545213/chuong-1022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.