Mà ngay lúc này đây, Ký Như Vân nhìn Trần Thương bỗng nhiên cảm thấy có chút quen thuộc...
Sau một lát, Ký Như Vân bỗng nhiên kịp phản ứng, nhìn lão Tần nói: - Lão Tân, ông nhìn tiểu Trần mặc bộ quần áo kia kìa?
Tần Hiếu Uyên sững sờ: - Chà, thật đẹp trai! Tiểu tử này mắt nhìn không tệ?
Ký Như Vân liếc mắt: - Tôi nói ông nhìn quần áo, ông có cảm thấy... Nó có chút quen mắt không?
Tần Hiếu Uyên được Ký Như Vân nói, lập tức khẽ nhíu mày: -Nó? Hình như nó thật sự có chút quen mắt, tôi đã thấy ở đâu đó...
Bỗng nhiên, lão Tân vỗ đùi, mặt biến sắc!
Chẳng lẽ....
....
Sau khi lão Tần thấy bộ quần áo, lập tức tức giận tê cả da đầu!
Tên tiểu tử hỗn trướng này, bộ đồ vét cậu ta mặc trên người không phải là bộ đồ vét của ông à?
Bộ quần áo này thế chính là bộ quần áo thương hiệu xa xỉ duy nhất của lão Tần, lúc ấy phải cắn răng lòng đau như cắt đồng dạng mới cam lòng bỏ tiền mua, nó được mua cho mục đích đặc biệt là vì khi đó được nhận phần thưởng từ chuyên gia của Hội đồng nhà nước!
Lúc ấy, lão Tân thật sự là đã đau lòng một thời gian dài!
Sau khi trở vẽ, lão Tân cũng không nỡ mặc thêm một lần nữa.
Bộ quần áo đó được giặt giữ sạch sẽ, chỉnh lại cẩn thận, treo trong tủ treo quần áo cất kỹ!
Tuyệt đối không nghĩ tới, bộ quần áo ngay cả mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-nguy-hiem/3543177/chuong-992.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.