Chương trước
Chương sau
Tần Hiếu Uyên nằm ở trên giường, khó có một ngày được nghỉ ngơi, cần phải ngủ bù để lấy lại sức.

Nhưng mà... Nghĩ đến những hành vi kì lạ của Tân Duyệt khi nấy, lão Tân bỗng nhiên có chút tò mò, vội vàng hỏi

- Bà này, tôi mặc bộ đồ vét kia lúc nào ấy nhỉ? Làm sao tôi lại không nhớ ra là nó bị bẩn?

Ký Như Vân cũng là nhíu mày:

- Tôi cũng không rõ lắm, tôi nhớ là ông đã mặc bỏ đồ vết kia một lần thì phải, hình như là lúc đi đến cuộc họp ở thủ đô năm nay đã mặc qua, còn những lăn khác... Tôi cũng không nhớ rõ nữa.

Tần Hiếu Uyên cười nói:

- Ai... Thật sự là con gái đã lớn, hiểu chuyện rồi, biết giặt quần áo cho cha rồi!

Ký Như Vân cười nói ra:

- Suy nghĩ của ông thật đẹp! Con gái ông là đưa quần áo đến tiệm giặt quần áo! Tôi giặt quần áo cho ông cả một đời ở không nói

Tân Hiếu Uyên mỉm cười, quay người ôm Ký Như Vân vào trong ngực, cười nói:

- Ông trời đối xử với tôi rất tốt, cho tôi một người vợ xinh đẹp như này, còn có một cô con gái hiểu chuyện như thế, đúng rồi...Còn có một con rể tương lai tuổi trẻ đầy hứa hẹn tiền đồ vô lượng!

- Ba nói xem tôi lấy phúc khí tự chỗ nào?

Ký Như Vân nhìn Tân Hiếu Uyên đắc ý như vậy, nhịn không được nói ra:

- Mọi người đều nói tôi vượng phu! Ông hẳn là nên cảm ơn tôi!

- Đúng rồi, chuyện của tiểu Trần là như thế nào? Nói cho tôi nghe một chút đi.

Ký Như Vân nghe thấy chuyện của Trần Thương, cũng là hết sức tò mò vội vàng hỏi.

Tần Hiếu Uyên mới đem chuyện xảy ra ngày hôm qua khẽ nói đến, từ cuộc cấp cứu, lại đến bình luận của một đám người phê bình vào ban đêm!

Nghe thấy vậy, trái tim Ký Như Vân tràn đầy cảm xúc!

Tần Hiếu Uyên sau khi nói xong, thở dài"

- Ai, bây giờ tôi đối với tiểu tử này là càng ngày càng cảm thấy hài lòng

...

...

Trần Thương nhìn Tân Duyệt:

- Em quay qua chỗ khác!

Tân Duyệt lập tức cười:

- Em cũng không có chê anh, anh còn ngại ngùng cái gì?

Trần Thương lập tức lúng túng, hai người cô nam cô nữ ở chung trong một căn phòng, rất dễ dàng xảy ra vấn đề!

Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ tỉnh nghịch của Tàn Duyệt, Trần Thương bất giác mỉm cười

Trực tiếp cởi quần áo ra...

Tân Duyệt định quay người, thế nhưng vừa quay người lại giật mình hoảng sợ.

Cô đường đường là người nhà họ Tân, ngay cả việc dọa cha mình cô cũng dám làm, vậy thì còn sợ nhìn thấy việc người khác thay quăn áo không?

Thế nhưng, khi trông thấy Trần Thương... Tân Duyệt mặt đỏ bừng tới mang tai, hô hấp dồn dập!

Trần Thương thật sự là không biết xấu hổ!

Thật đúng là đổi...

Trần Thương bị Tân Duyệt nhìn làm cho cảm xúc trong lòng đang lên, không thể điều khiển được bán thân mình, lúc đầu còn có thể điều khiển, lúc sau chỉ có thể phản ứng theo bản năng

Sau khi Tần Duyệt nhìn thấy nó, hai mắt cô trực tiếp trừng to!

Cảm giác hô hấp đều có chút khó khăn!

Trần Thương đột nhiên đứng dậy, một tay kéo Tần Duyệt vào trong vòng tay.

Tân Duyệt bị Trần Thương một cái kéo vào lồng ngực, lập tức cảm giác trái tim đập rất nhanh, khuôn mặt đỏ bừng nóng lên.

Trần Thương nói thật, anh có chút xúc động.

Hướng Tần Duyệt...

Tân Duyệt cảm giác chính mình có chút mất khống chế,

Tay của hai người... Bắt đầu không thành thật.

Ngay tại tình huống chuẩn bị chuyển biến xấu hơn, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Hai người lập tức sững sờ một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.