Chương trước
Chương sau
Từ lão sư chỗ bệnh viện Tích Thủy Đàm cùng đại học Khoa Học Tự Nhiên ở Kinh Đô cùng nhau hợp tác, kinh phí cao tới hơn ba ngàn vạn.

Dạng đầu đề này, Trần Thương lại có thể làm cố vấn?

Hơn nữa... Xếp hạng thứ ba!

Đầu tiên chính là lão sư mình, thứ hai là giáo sư. đại học Khoa Học Tự Nhiên ở Kinh Đô, thứ ba chính là Trần Thương!

Cái này sao có thể?

Thế này thì quá mức rồi!

Nghĩ tới đây, An Tĩnh nhịn không được trầm mặc...

...

...

- Mẹ em muốn gặp anh!

Sau khi nhận được tin nhẫn của Tẩn Duyệt, tâm trạng của Trần Thương từ lo lắng đến bất an rồi chuyển sang căng thẳng, tăm tối, những sự thay đổi đó của Trăn Thương chỉ dùng vén vẹn có ba giây đồng hồ.

Đối với Trần Thương ba giây đông hồ này là quá dài!

Dài đủ để anh nghĩ khi mà gặp mặt thì nên gọi là dì, hay là dứt khoát gọi một tiếng mẹt

Đủ dài để anh nghĩ có phải nên đối lấy một môn võ lâm tuyệt học “làm thế nào cùng với mẹ vợ nói chuyện vui vẻ”, và sau đó học tập để trở nên thành thạo.

Với lại về sau, con của anh nên để cho mẹ vợ giữ hay là đưa cho mẹ anh giữ.

Tâm trạng một mỏi...

Ba giây đồng hồ sau, Trần Thương mới cầm điện thoại, vẫn không biết nên trả lời thế nào!

Chỉ có thể đợi tâm trạng hết thấp thỏm lo lắng thôi.

Tân Duyệt đã ở trên ghế salon cười suốt mười phút.

Cô thừa biết trong đầu của Trần Thương đang suy nghĩ cái gì.

Nghĩ đến vẻ mặt ngơ ngác của Trần Thương, Tần Duyệt nhịn không được mà cười.

Ký Như Vân nhìn con gái cười trên ghế salon giống như người điên, bà nhịn không được mà thở dài, cái con bé điên rõ này cuối cùng cũng có người rước, bà thật muốn gặp thẳng bé kia, phải an ủi người ta thật tốt, đừng nói là mua nhà, ngay cả xe bà mua đều được!

Thế nhưng vẽ sau lỡ có kết hôn, Duyệt Duyệt lộ ra bản tính thật của mình, tiểu Trần sẽ không hối hận đi!

Lỡ như người ta trả hàng.... thì thật mất mặt lắm!

Nghĩ tới đây, Ký Như Vân nhẹ nhàng quát một tiếng:

- Tần Duyệt, ngồi đàng hoàng đi! Con thật giống mấy người điên... Con nhìn lại tóc con đi, đến cả tổ chim còn dễ nhìn hơn đó.

Tân Duyệt không cảm thấy gì, nói:

- Không sao, không sao đâu mẹt

Ký Như Vân liếc một cái:

- Bộ con không sợ tiểu Trần người ta nhìn thấy bộ dạng này của con, về sau không còn yêu con nữa!

Tần Duyệt lập tức ngây ngẩn cả người, bắt đầu suy nghĩ lại, cô hừ một tiếng:

- Anh ta dám!

Nhưng mà âm lượng rõ ràng không tự tin như hồi nãy, thậm chí có điểm nhỏ dần, do dự một lát, vẻ mặt cô bỗng nhiên lo lắng cầm điện thoại lên, nhắn một dòng tin nhắn

- Trong nhà, người có quyền quyết định mọi việc là ai?

Lúc giờ Trần Thương đang tìm kiếm trên Baidu cách có thế làm cho mẹ vợ vui vẻ hài lòng, đột nhiên lát sau lại nhận được tin nhẳn của cô, anh sửng sốt một chút.

Cái tin này là có ý gì?

Không lẽ là... Mẹ vợ đang cầm điện thoại nhẫn cho anh?

Nghĩ đến đây, Trần Thương vội vàng cố gắng giảm bớt cảm giác căng thẳng vừa rồi, không ngừng suy nghĩ câu nói vừa nãy, ngay lập tức anh cảm thấy mình đã nghĩ ra, nháy mắt đã thông suốt!

- Ai xinh đẹp thì nghe người đó!

Tần Duyệt nhận được câu trả lời, lập tức nở nụ cười thật tươi:

- Mẹ mẹ, mẹ mau tới đây, con cho mẹ xem tin nhân này.

Nói xong kéo Ký Như Vân qua ngồi trên salon, đưa điện thoại tới trước mặt bà:

- Mẹ, người nhìn đi!

Ký Như Vân hiếu kỳ nhìn vào tin trả lời trong điện thoại, khi nhìn thấy tin nhắn bà lập tức cười, thằng nhóc này khát khao muốn sống thật mạnh à?

Hai mẹ con nở nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.