Chương trước
Chương sau
Trương Chí Tân nói một câu “Đánh rắm” khiến cả phòng phẫu thuật lâm vào một bầu không khí xấu hổ cùng cục diện bất đắc dĩ.

Nhưng mà còn tốt, so với căng thẳng lo nghĩ khủng hoảng vừa nãy đã tốt hơn nhiều.

Ít nhất, người bệnh trên bàn phẫu thuật không có xây ra vấn đề gì!

Mọi người nhịn không được chậm rãi thở dài, tiếp đó lại hít một hơi dài...

Nhưng mà nghĩ đến Trương Chí Tân, một hơi này quả thực là hít tới một nửa đã bị đánh gãy!

Thực sự là hít vào không nổi!

Ngay cả chủ nhiệm khoa gây tê cũng không nhịn được khụ khụ một tiếng, lén lút ra cửa sau hít thở thông khí!

Mẹ nhà nó quá thối!

Mùi thối giống bệnh tắc ruột.

Sáng nay ông ăn cái gì vậy? Có thể ăn ra cái mùi này.

Nghĩ tới đây, ngay lập tức một trận tâm tắc.

Mấy tiểu y tá muốn cười mà không dám cười chỉ có thể kìm nén.

Mấy người Trương Hữu Phúc ngược lại là tốt hơn nhiều, đối với mùi thối, bọn họ ngửi nhiều, cũng không thèm để ý chút mùi vị đấy.

Mấu chốt là, cái đánh rắm này... ảnh hưởng quá lớn.

Phải biết, trên bàn phẫu thuật, bất kỳ đồ vật gì đều là thông tin phản hồi.

Thông qua mùi đã có thể biết rõ rất nhiều thứ.

Trương Hữu Phúc hung tợn trừng mắt Trương Chí Tân, Trương Chí Tân ngượng ngùng cười một tiếng.

Nếu ông có hệ thống, lúc này tuyệt đối là có một mảng lớn tin tức [ độ thiện cảm -n ]

Trần Thương rốt cục nhẹ nhàng thở ra, không khí khẩn trương được hóa giải triệt để.

Thì ra không phải mắt anh xảy ra vấn đề!

....

....

Phẫu thuật tiến hành như thường lệ, công việc của Trần Thương là thắt nút bắt ngoéo, dù sao hai bác sĩ chủ trị lớn tuổi còn đứng bên cạnh, căn bản không tới phiên anh làm.

Ba người đều có kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật thành thạo.

Ca phẫu thuật, có kinh ngạc nhưng không nguy hiểm, kết thúc mỹ mãn.

Sóng gió nhỏ duy nhất cũng là do Trương Chí Tân gây nên,

Trần Thương cực kỳ lo lẳng... Cái đánh rắm này có thể ảnh hưởng đến việc khép lại vết thương cùng với sự hồi phục của người bệnh hay không?

Sẽ không khiến cho ổ bụng nhiễm khuẩn chứ?

Nghĩ tới đây, nhịn không được lắc đầu....

Sau khi phẫu thuật, ba người Trần Thương vô cùng tự giác kéo dãn khoảng cách với Trương Chí Tân, sợ ông lại đánh rằm một cái nữa.

Dù sao tất cả mọi người đều là bác sĩ, biết rõ một vấn đề, đó chính là có thể thả ra một cái đánh rắm thối như thế, tuyệt đối là sẽ thả ra cái thứ hai, cần phải kịp thời kéo dãn khoảng cách.

Trương Hữu Phúc nhìn Trần Thương, chợt nhớ tới một vấn đề, nhịn không được hỏi:

- Đúng rồi, tiểu Trần, cuối tuần sau là niên hội, chuẩn bị thế nào rồi?

Trần Thương bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, luận văn đã gửi ra ngoài, nhưng bây giờ còn chưa có thông báo thu nhận, tin tức xác nhận cũng chưa lấy được, thật sự làm anh cực kì nhức đầu.

Sớm biết thế đã không viết văn Chương cao cấp như vậy!

- Video phẫu thuật đã làm xong, đến lúc đó giảng giải không có vấn đề gì, nhưng mà... Bản phát biểu luận văn thứ nhất đã chuẩn bị xong, nhưng bản thứ hai vẫn còn chưa được xác nhận... cũng không biết có thể được tuyển hay không?

Sau khi nghe xong, Trương Hữu Phúc lập tức sững sờ:

- Cậu gửi đến chỗ nào? Nếu không tôi giúp cậu thúc giục? Thực sự nếu không được lại để chủ nhiệm Tiền giúp cậu hỏi một chút, xem xem có thể xét duyệt sớm một chút hay không?

- Tôi và chủ biên của ngoại khoa Gan mật Trung Hoa rất quen thuộc, đoạn thời gian trước còn tìm tôi hẹn bản thảo. Mặt khác, ở không ít hợp tác xã trong nước tôi đều có một ít người bạn, tôi giúp cậu hỏi một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.