Giờ khắc này, Đào Mật giống như có thể cảm nhận được thống khổ của Tiền Lâm cùng Đồng Học Giáp!
Cùng một chỗ với dạng biến thái này, hơn nữa bị chính mình so sánh, thật là cực kỳ bất lực...
Nghĩ tới đây, Đào Mật nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ mình đối với bọn họ quá hà khắc, về sau phải chú ý cảm thụ của bọn họ mới được.
Dù sao... Không phải mỗi người đều là thiên tài.
Được rồi!
Ánh mắt Đào Mật nhìn Tiền Lâm cùng Đồng Học Giáp nhu hòa mấy phần.
Thế nhưng...
Cái ánh mắt này xem ở trong mắt Tiền Lâm cùng, Đồng Học Giáp quả thực giống như một đạo sấm sét bổ xuống!
Chấn kinh!
Tiền Lâm quá sợ hãi, con mẹ nó, mình lại làm cái gì sai?
Mình đến cùng làm sai cái gì vậy?
Ánh mắt cổ vũ cũng có lỗi à?
Thế nhưng nghĩ đến ánh mắt của chủ nhiệm Đào, Tiền Lâm chính là bất an cùng sợ hãi.
Tiền Lâm mình có tài đức gì?
Lại có thể được đến ánh mắt nhu hòa như thế của chủ nhiệm Đào?
Minh đến cùng làm gì sai chứ?
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là ánh mắt mình nhìn buồng tim không đủ nhiệt tình?
Hoặc là... Hoặc là bởi vì tình yêu của mình đối với trái tìm không đủ sâu lằng?
Cái ánh mắt này, rất nguy hiểm!
Bởi vì Tiền Lâm từ trong ánh mắt chủ nhiệm Đào, thấy được: Thương hại, trấn an, lý giải, đồng ý, bất đắc dĩ... Còn có mấy phần cảm khái!
Cái này cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-nguy-hiem/3504080/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.