Trần Thương vội vã đi vào ngoại khoa da liễu Đông Đại Nhất viện, đi tới một phòng bệnh quen thuộc.
Sau khi đẩy cửa đi vào, lại nhìn thấy một bóng. hình đáng yêu thanh thuần bên cạnh cửa sổ, dưới ánh chiều tà, đang viết gì đó trong tay.
Nghe thấy có tiếng động, Đậu Hinh vội vàng xoay người.
Sau khi thấy Trần Thương thì lập tức trong mắt ánh lên tia vui mừng, trần đầy quang mang, mắt to chớp chớp, thật giống như viết đầy câu chuyện thanh xuân năm mười bảy mười tám tuổi.
Nhưng lập tức, Đậu Hinh vội vàng xoay đầu lại, lắc đầu, lấy mái tóc tản ra, che khuôn mặt, lập tức đem đầu chôn giấu.
Mới mười bảy mười tám tuổi thôi nhưng trong lòng Đậu Hinh đã tràn đây bí mật thuở thanh xuân.
Trần Thương thấy thế, cười cười, đi đến:
- Hinh Hinh, cha em đâu?
Giọng của Đậu Hinh kỳ thật rất êm tai, thế nhưng mỗi lần khi Trần Thương nói chuyện cùng cô, giọng cô luôn luôn rất nhỏ.
- Dạ, cha đi mua cơm rồi.
Trần Thương nhẹ gật đầu:
- Vậy à, anh nghe chủ nhiệm Tần nói ngày mai em sẽ xuất viện, anh tới thăm em một chút.
Đậu Hinh nghe Trần Thương nói là đến để thăm mình, trong lòng thật rất vui vẻ
Trần Thương tiếp tục nói:
- Nào, ngẩng đầu lên, để anh nhìn mặt em thế nào?
Đậu Hinh thận trọng lo lắng bất an ngẩng đầu lên.
Lúc này, Trần Thương mới xem tường tận, khôi phục rất tốt, sau khi cắt chỉ, cơ bản không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-nguy-hiem/3493749/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.