Trần Thương thở dài, không biết nói cái gì.
Chấn đoán bệnh quá phức tạp, ai mà có thể cam đoan mình nhất định có thể chẩn đoán bệnh chính xác?
Trần Thương có hack, thế nhưng cũng không thể nhìn một cái là thấy ngay được, nếu như không phải nhẹ nhàng sở một cái, bản thân Trần Thương cũng không dám đảm bảo.
Trần Thương nhìn Diêu Chí Văn, cái này không thể trách anh ta..
Bệnh tật có thiên biến vạn hóa, các triệu chứng của các bệnh khác nhau, phụ trợ kiểm tra thường xuyên sẽ có liên quan, nếu như không tỉ mỉ phân rất có thể sẽ phạm sai lầm.
Cho nên nói
Người làm nghề y, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng!
Mà lúc này đây, bác sĩ Nghiêm trở về... Dẫn theo cả bác sĩ nội khoa tim.
Trần Thương thở dài, nhìn Diêu Chí Văn:
- Anh cực kỳ ưu tú, ít nhất cũng không có chạy...
Diêu Chí Văn dở khóc dở cười, thật sự là vừa cười vừa khóc, nước mắt lốp bốp chảy xuống.
- Tôi thật rất muốn làm một báo sĩ tốt!
Trần Thương cười nói:
- Anh đã là...
Trừ an ủi anh ta, lúc này còn có thể nói gì nữa?
Nghiêm Minh vội vã chạy tới:
~ Tiểu Diêu, người đâu? Người bệnh đi đâu rồi?
Nhìn thấy Diêu Chí Văn khóc, dọa cho Nghiêm Minh khẽ run rẩy:
~ Người đi rồi?
Trần Thương thở dài, lắc đầu, trở về khoa cấp cứu.
Trần Đại Hải xách hành lý cho Dương Giai Tuệ, trong miệng một mực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-nguy-hiem/3464761/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.