Người trong bệnh viện cũng không có ý muốn sơ đo với loại người này, vì nghĩ chỉ hai năm nữa là tên này cũng về hưu, dù sao ông ta ở đây cũng không có gây ra vấn đề gì lớn.
Mặc dù Nghiêm Minh không quá mức để tâm đến công việc, nhưng vẫn rất biết giữ mình, cũng có thể coi như một bản lĩnh.
Hiện giờ, bất kì một bác sĩ nào ở trên cương vị này, thì lớp đầu tiên mà lão sư phụ giáo sẽ dạy cho bọn họ là, làm thế nào để bảo vệ mình.
Bọn người Diêu Chí Văn và Trần Thương là một nhóm cùng đến bệnh viện một lúc, là nghiên cứu sinh nội khoa tim của đại học Y Đông Dương, và Vương Khiêm, Tăn Duyệt đều giống vậy, là biên chế.
Diêu Chí Văn thì tính tình hướng nội, không thích nói chuyện, bình thường có gặp ai cũng chỉ cười cười chào hỏi, nhìn qua chẳng khác gì một cô nương đang ngượng ngùng, bản tính cũng chất phác hơn người, lần này lại gặp trúng Nghiêm Minh, coi như Diêu Chí Văn xui xẻo.
Loay hoay cho tới trưa mà cũng không có một chút thời gian nghỉ chân.
Vào khoảng mười một giờ, Diêu Chí Văn vội vã chạy tới tìm Trần Thương, có chút lo lắng nói:
- Bác sĩ Trần, giúp tôi qua kiểm tra bệnh nhân này với!
Trần Thương gật đầu, đi theo Diêu Chí Văn đến phòng cấp cứu.
Diêu Chí Văn vừa đi vừa nói:
- Người bệnh là một người đàn ông trung niên, 41 tuổi, lúc 120 đưa tới ngực đau dữ dội, đến đây không bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-nguy-hiem/3463121/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.