Trần Thương nhìn thoáng qua Tần Tường.
Tân Tường tấm tắc lấy làm kỷ lạ: “Thật lợi hại!”
Trần Thương sững sờ: "Ông muốn nói là cái này. hả?"
Cũng may Từ Khải Lâm rất được chỗ làm việc inh ý, vội vàng chuẩn bị ký càng dụng cụ rửa làn da, nói: “Bác sĩ Trần, vất vả rồi, anh nghỉ một lát đi, để tôi rửa”
Trần Thương gật đầu: "Vất vả”
Trần Thương tránh ra, nhịn không được duỗi cái lưng mỏi, hoạt động cái cổ một chút, những ca phẫu thuật giằng co như thế này quả thực là quá một mỏi
Trần Thương đột nhiên nghĩ về sau bệnh viện nên thuê hẳn một người Phụ trợ xoa bóp cho bác sĩ.
Dù sao mỗi ngày đều phẫu thuật như thế thì không sớm thì muộn nằm trên bàn phẫu thuật mặc người ta chém gϊếŧ!
Có câu ngạn ngữ nói thế nào nhỉ?
Thủ thuật nhân giả, nhân hãng thủ thuật chỉ!
Vào giờ phút này, bên trong văn phòng Lục viện của thành phố Ma Độ, tất cả mọi người đều vội vã cuống cuồng đứng lên.
Tất cả mọi người trông mong chờ đợi hình ảnh sau khi rửa xong của nó.
Căng thẳng!
Thấp thỏm!
Chờ mong!
Đó là tất cả cảm xúc của mọi người
Theo dõi Từ Khải Lâm rửa xong, lập tức, khuôn mặt đó xuất hiện trong tầm mắt mọi người!
“Mẹ nó!"
“Cái ĐCM!"
“Mẹ nó!”
Mọi người đều trăm miệng một lời thốt lên một câu “Mẹ nớ?, bên ngoài một cô y tá đẩy xe thuốc ngang qua bị dọa đến toàn thân run rẩy, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-nguy-hiem/3462446/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.