Chương trước
Chương sau
Trần Thương chủ động đi tìm Chu Vĩnh Vượng.

"Cân nhắc tình huống của ngươi bây giờ, chúng ta đề nghị ngươi mang theo dị vật sinh hoạt."

Chu Vĩnh Vượng không hiểu, trừng to mắt hỏi: "Mang theo dị vật sinh hoạt? Có ý gì?"

Trần Thương kiên nhẫn giải thích một phen: "Chính là đề nghị ngươi không nên lấy sợi thép trong cơ thể ngươi ra, ngươi biết đánh trận không, rất nhiều người trong thân thể đều có mảnh vụn đạn hoặc là bom, tuy không lấy ra nhưng cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, vì vậy sợi thép này không ảnh hưởng đến sinh hoạt của ngươi."

"Hơn nữa, cho dù phẫu thuật, có khả năng thời gian sống của ngươi ngắn hơn, vì vậy... Bệnh viện thảo luận kết quả là, ngươi phẫu thuật cũng không có chỗ tốt gì."

Sắc mặt Chu Vĩnh Vượng lập tức cứng ngắc, sau đó dữ tợn cười một tiếng: "Ý của ngươi là, dù sao ta cũng sắp chết, nhổ hay không nhổ cũng không quan trọng, nếu nhổ ra thì còn lãng phí tiền, là ý tứ này đúng không?”

Trần Thương gật đầu: "Tình huống thân thể của ngươi thì ngươi hiểu rõ nhất, ta chỉ có thể nói cho ngươi lựa chọn có lợi nhất, thật ra việc chúng ta có thể làm cũng đã làm xong."

Lời này mới ra, Chu Vĩnh Vượng lập tức cười lạnh một tiếng: "Ngươi bây giờ muốn đuổi ta đi hả?"

Trần Thương bất đắc dĩ, đây đã là lần thứ bao nhiêu hắn nói muốn đuổi ta đi rồi?

Trần Thương thở dài: "Ta không phải đuổi ngươi đi, chỉ là năng lực của chúng ta có hạn, có thể giúp đều đã giúp, vượt qua phạm vi năng lực của chúng ta, chúng ta cũng không giúp được, chỉ có thể xin lỗi sâu sắc ngươi!"

Chu Vĩnh Vượng cười ha ha một tiếng, ngả lưng ra phía sau, tựa vào hộc tủ, hít sâu một hơi!

Trần Thương quay người muốn đi.

Bỗng nhiên Chu Vĩnh Vượng ánh mắt sắc bén, vẻ mặt hận đời, giống như chân tướng phơi bày!



Hắn xông ra khỏi phòng quan sát, chạy đến trong đại sảnh!

La lớn!

"Dựa vào cái gì!"

"Dựa vào cái gì!"

"Dựa vào cái gì!"

"Dựa vào cái gì ta bị bệnh, dựa vào cái gì ta bị bệnh mà không có tiền chữa trị, dựa vào cái gì ta ăn mặc quần áo cũ nát, cả đám các ngươi thì mặc đồ tốt như vậy, dựa vào cái gì các ngươi sinh hoạt trong thành phố nhà lầu, lái ô tô, đi tiệm cơm ăn cơm, ngã bệnh có bảo hiểm y tế, có tiền! Dựa vào cái gì... Ta không có tiền các ngươi không chữa bệnh cho ta? Có phải các ngươi cảm thấy ta dễ khi dễ hay không?!"

"Tốt! Không trị cho ta đúng không! Ta muốn trả thù xã hội, dù sao ta cũng sắp phải chết, đổi một mạng của †a, ta không có tiền, ta sẽ dùng toàn bộ số tiền còn lại đi mua thuốc nổ, mua xăng, các ngươi có tiền nữa lại có thể thế nào! Ta muốn kéo các ngươi chết cùng! Các ngươi chết thì cũng giống như ta thôi! Ha ha ha ha..."

Mọi người gần đó không rét mà run!

Tất cả mọi người vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông.

Thường Lệ Na càng bị dọa đến trốn đi, lôi kéo Tân Duyệt nói: "Ngươi thấy không! Ta biết ngay là như vậy mài Ta biết mài"

Trần Thương vội vàng đi đến bên người Chu Vĩnh Vượng: "Ta đã giải thích rất rõ ràng với ngươi, chuyện chúng ta có thể làm chỉ đến như vậy, phẫu thuật cho. ngươi ngược lại sẽ rút ngắn thời gian sống của ngươi!"

"Lại nói, chúng ta cũng chỉ là người bình thường, chúng ta ăn cơm cũng là tự mình cực khổ tiền kiếm, đi làm tan tầm chen xe buýt, chúng ta không hề khác gì nhau, ngươi tuyệt đối đừng có ý nghĩ này, ngươi suy nghĩ còn của ngươi một chút, ngươi nguyện ý để con của ngươi cũng như vậy sao?"

Chu Vĩnh Vượng đột nhiên quay người, nhìn chằm chằm Trần Thương: "Bác sĩ Trần, ngươi yên tâm, ta không nổ bệnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.