Trần Thương cũng bị một câu của Tiêu Điền Hoa làm cho hôn mê rồi!
Đại tỷ, ta chỉ là công việc mà thôi, không cần phải như thế, ta bán tài hoa, ngài bỏ tiền... Chúng ta đã gặp. nhau thì cũng có lúc chia tay, ngươi như vậy... Để ta không biết đòi tiền ngươi thế nào!
Trần Thương bất đắc dĩ.
Sao ngươi cứ chắc chắn phải nói đến tình cảm... Nói đến tình cảm nhiều sẽ tổn thương tiền?!
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy hẳn là mình quá khách sáo, phải nên bày ra tư thái ngay ngắn.
Vội vàng khoát tay áo, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Không, không, không, Tiêu tỷ, ngươi hiểu lầm, ta là chuyên nghiệp, đây là nghề nghiệp của ta, chính là công việc của ta mà thôi, ngài đừng kích động, thật ra, ngươi vốn rất đẹp, ta chỉ là phát huy chỗ đẹp của ngươi mà thôi.
Chỉ là, Trần Thương không ngờ, hắn nói vậy làm cho. Tiêu Điền Hoa càng thêm cảm khái...
Lúng ta lúng túng nói:
- Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói ta không dễ nhìn, bọn hắn đều nói ta là nhà giàu mới nổi, có tiền cũng không đổi được chất quê mùa, ngươi là người đầu tiên nói như vậy ta...
[ Đinh! Tiêu Điền Hoa độ thiện cảm + 20! ]
Trần Thương thấy thế, lập tức không biết làm sao... Ta mẹ nó đang làm cái gì!?
Ta thật không biết vì sao, vì sao người trên bốn mươi tuổi đều thích ta?
Tiểu cô nương trẻ tuổi ở đâu?
Mụ của ta tuyệt đối là Buff sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-nguy-hiem/3394428/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.