Tiếp theo, người xung quanh lập tức náo nhiệt! Vương Khiêm ồn ào nói:
- Thương nhỉ, ngươi phải mời khách! Đây chính là chuyện lớn cả đời!
Tần Duyệt cũng đứng lên nói:
- Không sai, Trần đại keo kiệt! Mời khách, lần này chắc chắn phải mời khách.
An Ngạn Quân cười nói, giơ ngón tay cái về phía Trần Thương.
Nhưng có ít người lại bất đắc dĩ cảm khái vận may của Trần Thương!
Giống như các tiểu bác sĩ lần này chuẩn bị chuyển hợp đồng cộng tác viên khoa cấp cứu.
Nguyên bản, bọn hắn đứng trên Trần Thương một cấp, thế nhưng qua lần này, đảo mắt phát hiện lúc trước Trần Thương thấp hơn mình một cấp, lại lắc mình hoá thành một nhân viên nắm giữ biên chế.
Biên chế đối bọn hắn là cái gì?
Là căn!
Có căn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sẽ không cần tìm việc khắp nơi, sẽ có thể sống yên phận đi an gia.
Mục tiêu cố gắng phấn đấu thật lâu của bọn hắn, người khác thực hiện được nhưng bọn hắn thì à?
Trong lúc nhất thời, mọi người trên mặt cười cười, nhưng trong lòng bắt đầu suy tính tới tương lai của mình.
Vương Dũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Loại cảm giác này, mừng thay cho Trần Thương... Nhưng mình cũng rất mất mát.
Hắn rất rõ ràng đây là kết quả mà Trần Thương cố gắng đạt được, không có liên quan gì đến mình, thế nhưng Vương Dũng vẫn vui không nổi, mặc dù trên mặt mang nụ cười, thế nhưng trong lòng lại ghen tị.
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-nguy-hiem/3394416/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.