Mấy người Tiền Lượng hai mặt nhìn nhau, Đại học Y Đông Dương chính là nơi mà Tiền Lượng là phó hiệu trưởng, mà... Trần Bỉnh Sinh là nhân sĩ phương nào? Vì sao bọn hắn không nhận ra?
Mấy người giao lưu nửa ngày, cũng không biết ai là Trần Bỉnh Sinh, Trần Bỉnh Sinh này đến tột cùng là thần thánh phương nào, có thể dạy dỗ ra học sinh ưu tú như thế.
Hách Húc Lượng vừa vặn tiến đến, nói:
- Trần Bỉnh Sinh là bác sĩ cấp cứu khoa chúng ta.
Vừa nghe lời này, đám người võ trán một.
Lưu Tư Tề chợt nhớ tới cái gì:
- Ngươi không trải qua nghiên cứu sinh hả?
Trần Thương gật đầu, ăn ngay nói thật:
- Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp chính quy Đại học Y Đông Dương có thể lập tức công việc.
Vừa nghe đến đây, mấy người im lặng.
Tốt nghiệp chính quy, trong lúc học đại học sợ rằng không tiếp xúc qua mấy ca phẫu thuật, vậy mà có thể cải tiến thuật thức phẫu thuật, khoản này đã ưu tú hơn bao. nhiêu chuyên gia?
Nhân tài!
Không!
Phải là thiên tài!
Tiền Lượng nghe xong, con mắt liên tiếp phát sáng, như suy nghĩ điều gì, qua nửa phút bỗng nhiên nói:
- Sau khi trở về, nếu có thời gian viết ra luận văn cho. ta xem một chút.
Trần Thương sững sờ, bỗng nhiên nhìn thấy trên đầu Tiền Lượng xuất hiện một dấu chấm hỏi!
L Đinh! Phát động nhiệm vụ bái sư, khảo nghiệm của Tiền Lượng: Trong thời gian quy định, viết ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-nguy-hiem/3394412/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.