Chương trước
Chương sau
Cảnh sát trong phòng thẩm vấn nghe thế cũng không thèm thu tiền nữa, xoay người hướng ra bên ngoài lớn tiếng hô: "Làm sao vậy? Có chuyện gì thế?"

Bản năng mẫn cảm của bác sĩ khiến Diệp Nhất Bách vô thức bước ra ngoài.

"Ai nha, tiểu bằng hữu, ngươi không thể ra khỏi phòng thẩm vấn khi chưa được cho phép, sẽ bị ăn đạn đó!" Ông chủ hiệu cầm đồ bị còng tay sau bàn hét lớn.

Tuy nhiên, Diệp Nhất Bách đã đi ra ngoài.

Đại sảnh cục cảnh sát đã trở thành một mớ hỗn độn, văn phòng lầu hai cũng có người liên tục ra ngoài kiểm tra tình huống.

Sở cảnh sát Thượng Hải được chia làm hai tầng, tầng một là văn phòng của sĩ quan cảnh sát bình thường và trưởng phòng, tầng hai là văn phòng của cảnh sát cấp cao, phòng hành chính và lãnh đạp cấp cục.

Một người đi xem tình hình thấy Chu Đầu To ngã xuống, không khỏi cảm thán, Chu Đầu Tô là thân tín của Bùi cục trưởng, bọn họ nhất định phải biểu hiện giải quyết tình huống thật tốt a, nghĩ như vậy, càng có nhiều người chen vào tạo thành một đám đông.

Tất cả những gì mà Diệp Nhất Bách nhìn thấy khi chạy đến đại sảnh chính là, một nhóm cảnh sát mặc cảnh phục màu đen bao vây chặt lối vào, trên lầu còn không ngừng có người đang đi xuống.

"Nhường đường, xin nhường đường, ta là bác sĩ."

Diệp Nhất Bách thân cao 1m76, so với nam ở thời này đã cao rồi, tuy nhiên đây là sở cảnh sát Thượng Hải đặc biệt tuyển chọn các sĩ quan có vóc dáng cao lớn vạm vỡ, nếu gặp một người không cao bằng Diệp Nhất Bách thì độ vạm vỡ cũng gấp hai lần anh.

Cho nên anh nhất thời không thể chen vào được, nghe tiếng mà đoán, bệnh nhân bên trong nôn mửa ngày càng dữ dội, Diệp Nhất Bách cũng thở không ra hơi.

"Các ngươi không nghe ra lão tử là bác sĩ sao? Hay là các người cho rằng một đám vây ở đây hữu dụng hơn ta chắc!" Thanh âm cao vút của thiếu niên vừa to vừa rõ, rất nhiều cảnh sát nghe xong liền sửng sốt.

Bốn phương tám hướng đủ loại ánh mắt đồng thời hướng về anh bắn đến.

Bác sĩ Diệp thậm chí ánh mắt cũng không dao động dù chỉ một chút, đẩy hai cảnh sát trước mặt mình rồi bước vào.

Trong đám đông, chỉ thấy Chu Đầu To ôm bụng ngồi được một đồng nghiệp nào đó đỡ ngồi xuống ghế. Nói đúng ra chính là "phịch" một tiếng ngã ngồi trên ghế, Diệp Nhất Bách nhìn ra được Chu Đầu To dùng sức mới không để chính mình trượt xuống khỏi ghế ngồi.

"Đau ở đâu?" Dưới ánh mắt khác thường của mọi người, Diệp Nhất Bách tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Chu Đầu To.

Anh ấn vào bụng Chu Đầu To, "Chỗ này?"

"Gần đây có phẩu thuật ở phần bụng không, hoặc rượu chè ăn uống quá độ?"

Xung quanh yên tĩnh không một ai nói chuyện.

"Hả?" Diệp Nhất Bách không nghe thấy ai trả liền, bất mãn ngẩng đầu lên.



Thứ như khí chất nói thì bí ẩn, nhưng thật đúng là có tồn tại, bác sĩ Diệp ở chuyên môn của mình chuyên nghiệp chính là khí chất như thế, rõ rằng mặc đồng phục sinh viên, còn đeo cặp sách, nhưng ngươi sẽ cảm thấy trả lời lại là một chuyện cực kỳ thường tình.

"Chắc chắn không có phẫu thuật, nhưng gần đây chúng tôi theo dõi trường hợp buôn người trong vài ngày, cũng không ăn đồ lạ, hôm nay Chu Khoa có thời gian liền ăn nhiều lắm." Đồng nghiệp giúp đỡ Chu Đầu To ngồi lập tức trả lời.

Diệp Nhất Bách gật đầu.

"Ta ấn bụng ngươi, đau liền nói cho ta biết." Anh đưa tay ấn vào một chỗ nào đó trên bụng Chu Đầu To.

"Đây?"

"Đây?"

"Hay là đây?"

"Á..." Chu Đầu To đau đớn rên một tiếng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Chỉ đau khi ấn vào hay là đau dai dẳng, bụng trướng hay đâm như kim châm?"

"Lúc nào cũng đau. ấn vào còn đau hơn, trướng hay kim châm không phân biệt được." Chu Đầu To sắc mặt tái nhợt, cái gì trướng cái gì kim, cái này càng làm đầu hắn to hơn thôi.

"Là vết thương do kim đâm hay sưng lên sau khi bị đồng nghiệp quất một gậy?" Diệp Nhất Bách vẫn luôn kiên nhẫn với bệnh nhân.

"Sưng lên." Chu Đầu To lần này trả lời cực nhanh.

Diệp Nhất Bách liếc nhìn xung quanh, lấy một chiếc cốc tráng men từ vị trí gần nhất, nhét vào tay Chu Đầu To, "Cầm lấy, lát nữa nhổ vào đây."

Sau khi Diệp Nhất Bách nói xong, sắc mặt của Chu Đầu To và đồng chí cảnh sát đỡ một bên nhất thời thay đổi, nhưng chưa kịp nói gì, Diệp Nhất Bách đã ấn mạnh vào một chỗ nào đó trên bụng Chu Đầu To.

Chu Đầu To phát ra tiếng "ợ" đầu tiên, sau đó mạnh mẽ mửa ra.

Một hương vị tiêu hồn lan tràn trong không khí.

Đồng chí cảnh sát đỡ Chu Đầu To mặt mày tái mét, anh ta nhìn thấy chiếc cốc tráng men trong tay Chu Đầu To có vẽ hình một mỹ nhân nào đó trông tinh xảo lắm, không khỏi cảm thấy khó thở lùi ra xa.

Diệp Nhất Bách nhìn thoáng qua cốc sứ, đem để lại trên bàn, sau đó cúi người xuống áp tai vào bụng bệnh nhân, hiện tại anh không có ống nghe, chỉ có thể làm như vậy để phán đoán tình hình dạ dày cùng ruột non.

Thấy Diệp Nhất Bách dựa vào mình, Chu Đầu To có chút không thích ứng, thân thể văn vẹo muốn đứng lên.

Bác sĩ Diệp vỗ nhẹ hắn, nghiêm túc nói: "Đừng nhúc nhích!"

Chu Đầu To cứng đờ, bất động.

Khoảng một phút sau, Diệp Nhất Bách đứng dậy.

"Được rồi, không chết được nhưng ta nghi ngờ là dãn dạ dày cấp tính, cần phải lập tức tiến hành giảm sức ép dạ dày." Nhìn đến một người đang ngây ngốc bên cạnh mình, "Còn đứng đó chi nữa, đi lái xe đi!"

"A?" Chúng cảnh sát ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không nhúc nhích.

"Làm theo đi." Bùi Trạch Bật không biết xuất hiện ở cầu thang từ lúc nào, hướng bên này đi tới.

Viên cảnh sát cầm cốc tráng men không có thời gian để đau lòng phiên bản giới hạn nữ thần của mình, nghe thấy lời của Bùi Trạch Bật liền lập tức đứng nghiêm chào, lớn tiếng "Rõ." rồi một đường chạy ra bãi giữ xe.

"Không cần, đau bụng chút mà thôi, không cần đi bệnh viện." Chu Đầu To ngồi ghế trong lòng sốt ruột.

Bệnh viện kiểu dáng phương Tây thời Dân quốc là một dạng ngư long hỗn tạp, có phòng khám, bệnh viện của giáo hội, bệnh viện công lập, tiêu chuẩn viện phí cũng khác nhau, một số có thể miễn phí nhưng cũng có số khác lấy thù lao khám bệnh không nhỏ.

Bằng chứng chính là bệnh viện Phổ Tể gần với cục cảnh sát, cấp cứu một lần như Chu Đầu To có giá hơn hai mươi đồng bạc, thuốc men giải mẫu phải tính phí riêng.

Nói cách khác, cho dù Chu Đầu To ăn nhiều quá đau bụng, đi cấp cứu một lần cũng phải trả hai mươi đồng, lương tháng của trưởng phòng Chu cũng chỉ có năm mươi đồng, vào bệnh viện một phát bay muốn phân nửa tiền lương, chưa kể Tây y động một cái là mổ bụng ra xem, Chu Đầu To thật sự không dám bén mảng vào.

Diệp Nhất Bách thì đã gặp quá nhiều bệnh nhân kiểu vậy, cho nên anh hoàn toàn không vội: "Ngươi chỉ có thể là bị giãn dạ dày cấp tính thôi, nếu để lâu quá có khả năng hoại tử, mà hoạt tử rồi thì nhất định phải lấy ra."

Tạm dừng một giây, anh lại bỏ thêm một câu: "Mổ bụng lôi ra."

Chu Đầu To sắc mặt tái nhợt, chẳng qua là ăn hơi nhiều thôi ma....cái này không phải mổ xé bụng rồi hay sao?

Bùi Trạch Bật nheo mắt nhìn Diệp Nhất Bách một lúc rồi nói: "Nghe cậu ta đi, chi phí lần này được ghi nhận là tai nạn nghề nghiệp, cục sẽ trả viện phí. Tiểu Trương, ngươi đi chuẩn bị cáng. Ngươi cũng phải đi theo." Cuối cùng đúng là nói với Diệp Nhất Bách.

Bác sĩ Diệp trong lòng âm thầm tròn mắt, nghĩ thầm, lời người này kì thật không có nửa điểm vô ích.

Mặc dù bây giờ không phải trong bệnh viện nhưng Diệp Nhất Bách lại là bác sĩ đầu tiên tiếp xúc với bệnh nhân, cho dù đó có là trách nhiệm của bác sĩ hay ý thức trách nhiệm riêng của Diệp Nhất Bách thì anh nhất định phải đi theo đến bệnh viện.

Ngay cả khi không có giấy phép hành y, anh cũng có nhiệm vụ truyền đạt lại thông tin của bệnh nhân cho bác sĩ trị liệu tiếp theo cho Chu Đầu To, giảm thời gian lãng phí trong quá trình sơ cứu.

Nhưng Diệp Nhất Bách không thèm giải thích với người không biết nên gọi là Bục cục trưởng hay Bùi tổ trưởng, thấy cảnh sát cẩn thận đặt Chu Đầu To lên cáng liền quay người đi vào sân trước.

Lúc này chủ nhân của chiếc cốc tráng men cũng đã lái xe chạy đến.

Diệp Nhất Bách lên xe đầu tiên, nói với những người khiêng cáng ở đứng bên ngoài, "Để đầu anh ta về nằm hướng tôi, từ từ thôi."

Các sĩ quan đều cao lớn vạm vỡ, với sự hợp tác của rất nhiều người, chiếc cáng đã được đưa vào băng ghế sau xe một cách thuận lợi.

Đóng cửa lại, Diệp Nhất Bách ra hiệu với cảnh sát ngồi ở ghế lái, đã có thể bắt đầu lái xe.

"Cục trưởng Bùi, ngài cũng đi đi." Cảnh sát cốc tráng men có chút lắp bắp nói.

Bùi Trạch Bật nhìn anh ta, ánh mắt dường như vô tình lướt qua Diệp Nhất Bách ở hàng ghế sau, "Ừ" một tiếng.

Hai chiếc xe cảnh sát lần lượt xuất phát, lao ra khỏi cổng nhanh như chớp. Năm 1933, đèn giao thông đã được lắp đặt ở ngã tư Thượng Hải, nhưng không giống với thời sau, đèn giao thông thời này chỉ có hai màu xanh đỏ, cũng không phải tự động mà là được tuần cảnh điều khiển. Tuần cảnh cũng là chức nghiệp cảnh sát, nhưng so với những vị trong cục cảnh sát thấp hơn một bậc.

Vì vậy tuần cảnh khi thấy xe của cảnh sát liền lập tức thổi còi ra hiệu cho người đi đường và phương tiện hai bên tránh ra, đồng thường nhanh chóng chuyển đèn xanh thành đèn đỏ.

Xe cảnh sát một đường phóng như bay, đi đến đâu đèn đỏ bật đến đấy, cùng với tiếng còi inh ỏi của tuần cảnh, người đi đường và xe cộ chạy dạt ra hai bên, rít gào mà lướt qua.

Diệp Nhất Bách ngồi sau xe nhìn một màn này không nói nên lời, loại cảnh tượng quyền thế bá đạo chỉ có thể ở thời đại này mới được chiêm ngưỡng.

Mười phút sau, xe cảnh sát dừng trước bệnh viện Phổ Tể.

Những năm 1930, hệ thống cấp cứu hoàn chỉnh chưa được hình thành, buổi tối bảy giờ hai mươi phút cổng bệnh viện lập tức đóng lại, trong buồng bảo vệ chỉ có một ông bác đang ngủ gà ngủ gật với ngọn đèn dầu được thắp sáng.

Xe cảnh sát bắt đầu bóp còi "bíp, bíp".

Phụ cận bệnh viện Phổ Tể là một khu dân cư, hầu hết mọi người đều đi ngủ rất sớm, thường thì bảy tám giờ tối đã lên giường hết rồi, tiếng còi chói tai vang lên khiến nhiều người la hét chửi bới.

Tuy nhiên, khi ra ngoài kiểm ta thấy ba đến năm cảnh sát mặc cảnh phục đen, tiếng chửi líu lo đột ngột im bặt, người nhoài đầu ra cửa sổ hóng chuyện cũng lập tức rút cổ về, thuận tiện đóng chặt cửa chính và cửa sổ nhà mình lại.

Bảo vệ trong buồng an ninh bị đánh thức bởi đèn xe cảnh sát chiếu thẳng vào mắt. Vừa tỉnh liền gặp phải một nhóm hắc cảnh phục trước mặt, thiếu chút nữa sợ hãi ngồi bệt xuống đất.

Một viên cảnh sát rút dùi cui gõ vào kính buồng an ninh, bảo an vội vàng lao ra khỏi đó.

"Thưa...thưa ngài, ta có thể giúp gì được cho ngài?"

"Buổi tối tới bệnh viện còn làm cái gì nữa? Mở cửa mở cửa, đem bác sĩ gọi hết ra đây!"

Nghe vậy, bảo an nhanh chóng mở cửa, vừa mở vừa nói: "Lập tức, lập tức a."

Bảo an mở khóa xong, mấy cảnh sát thấy động tác ông chậm chạp liền đẩy người đi tự mình mở cửa, cánh cửa sắt nhanh chóng kéo ra, hai chiếc xe cảnh sát lao thẳng vào dừng ngay trước cửa bệnh viện.

Các bác sĩ, y tá trong tòa nhà cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, thò đầu ra cửa sổ thấy hai chiếc xe cảnh sát thầm than xui xẻo, chỉ còn biết chạy vội ra mở cửa chính.

Cửa này thuộc kiểu cũ, được gài bằng chốt trong, mở ra cũng tốn một chút thời gian,

Trong thời gian này, các sĩ quan cảnh sát đưa Chu Đầu To ra khỏi ghế sau. Chu Đầu To mặt mũi đã tái nhợt, mồ hôi lạnh thấm ướt áo, ngay cả một thường dân như Bùi Trạch Bật cũng nhìn ra được đau bụng này không phải đau bụng bình thường.

Hắn nhịn không được hỏi Diệp Nhất Bách, "Cậu ta sẽ không sao chứ?"

Diệp Nhất Bách không trả lời, anh bước lên trước, quay đầu Chu Đầu To nghiêng sang một bên, "Đầu To, Đầu To, ngươi có nghe ta nói không? Ngươi biết ta là ai không?" Vừa đặt câu hỏi, anh vừa cảm giác mạnh đập của Chu Khoa vừa nhẹ vừa nhanh, hiển nhiên chất điện giải trong cơ thể đã bắt đầu rối loạn.

"Diệp...Bác sĩ Diệp, ta gọi là Chu Miêu, không phải Đầu To." Chu Đầu To mồ hôi lạnh đầy mình nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.

Bác sĩ Diệp nghe tên xong, cuối cùng khuôn mặt căng thẳng hồi lâu cũng bật cười, quả nhiên là nickname mới hợp với cậu ta hơn.

"Biết rồi Đầu To, tiết kiệm sức lực, giữ ý thức minh mẫn, về sau còn phải phối hợp điều trị."

Chu Miêu:...

Cáng được khiêng vào bệnh viện, các cảnh sát đã tìm được chiếc giường đẩy và đặt Chu Đầu To lên đó. Hai y tá cùng một bác sĩ đáng thương đứng thành một hàng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều câm nín không biết nói gì.

"Ngươi là bác sĩ?" Diệp Nhất Bách nhìn nam nhân duy nhất trong ba người.

Nhìn thấy Diệp Nhất Bách mặc đồng phục sinh viên, không phải cảnh phục đen, người đàn ông cảm thấy nhẹ nhõm, "Vâng, là tôi."

Diệp Nhất Bách gật đầu, "Bệnh nhân Chu Miêu, ba mươi hai tuổi, xuất hiện triệu chứng chướng bụng, đau bụng dai dẳng và nôn mửa vào khoảng bảy giờ chiều nay. Chất nôn kèm theo mật, có màu nâu và không có mùi phân. Bụng chướng lên sau khi nôn vẫn chưa thuyên giảm, trong bụng còn nghe thấy tiếng nước rung rinh, mười phút trước trong cơ thể xuất hiện rối loạn điện giải, ý thức bệnh nhân tỉnh táo rõ ràng, có thể phối hợp điều trị."

Sau khi Diệp Nhất Bách miêu tả chính xác các triệu chứng của Chu Đầu To, anh cởi chiếc cặp đeo trên người đưa cho một cảnh sát đang đứng cạnh mình, nói: "Chỗ rửa tay ở đâu? Ta chuẩn bị một chút, sau đó sẽ làm trợ thủ cho ngươi."

Diệp Nhất Bách luôn là người tuân thủ quy tăc, trong thời đại này, anh chưa có bằng bác sĩ, vậy khi có mặt bác sĩ ở đây anh vô thức đặt mình vào vị trí phụ tá.

Mặc dù phẫu thuật giảm sức ép dạ dày thậm chí còn không phải một ca phẫu thuật chính thức, nhưng có vẻ nó sẽ khó khăn với vị bác sĩ có vẻ ngoài trẻ tuổi này.

"A?" Bác sĩ trẻ thốt lên một tiếng đầy nghi hoặc.

"Sao?" Diệp Nhất Bách đã cởi áo khoác, đang muốn đi rửa tay liền quay ddaafu, kỳ quái nhìn lại.

Hai người yên lặng nhìn nhau, hiện trường rơi vào một khoảng yên tĩnh quỷ dị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.