Sau một hồi cuối cùng phòng bệnh cũng yên tĩnh trở lại, Hàn Như cố lấy bình tĩnh cô không muốn Tôn Thất nhìn thấy cô yếu đuối chật vật.
“Như em không sao chứ.”
“Tôn Thất anh đưa Tôn Lượng về trước đi em muốn ở một mình.”
Tôn Thất không muốn để cô lại viện một mình nhưng Hàn Như kiên trì muốn vậy Tôn Thất đành thuận theo ý cô.
Hàn Như một mình nằm trong phòng bệnh lạnh lẽo những truyện trong quá khứ như thước phim cứa vào lòng cô, anh cho cô một chút ánh nắng cuối ngày nhưng lại lấy đi của cô cả thanh xuân tươi đẹp.
Đỗ Cẩm tỉnh lại như phát điên nhân lúc Lương Hải làm thủ tục xuất viện cô nhờ y tá đẩy qua phòng Hàn Như, cô không cam tâm vì sao cuộc sống của Hàn Như lại suôn sẻ như vậy thực ra Đỗ Cẩm đã biết từ đầu Lương Hải và Hàn Như kết hôn nhưng cô không cam tâm Lương Hải hoàn mỹ như vậy Hàn Như chỉ là một đứa con gái bỏ nhà lang thang cô ta không xứng có được Lương Hải.
“Hàn Như cô là đồ giết người tại sao cô không chết, cô giết con tôi mà cô vẫn bình thản như vậy.”
Hàn Như nhàn nhạt nhìn về phía y tá đẩy Đỗ Cẩm tới đây.
“Đỗ Cẩm ở đây chỉ có tôi và cô, vị này chắc cũng là bạn của cô tháo mặt lạ đi tỏ vẻ điên loạn ấy làm gì.”
“Cô .”
Hàn Như vuốt lại vạt áo bệnh nhân, đưa tay chỉnh lại vài sợi tóc vương vãi.
“Tôi có hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-mafia-chu-that-te-bac/2557811/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.