Tần Nhu không thèm để ý đến bà ta, từ khi dọn đến căn phòng nhỏ bé này, Tần Uyển Nhàn cứ động một cái là phải mắng cô ta vài câu hả giận, lạnh mặt vào phòng ngủ của mình.
Tần Uyển Nhàn thấy cô ta hờ hững như vậy, coi bà ta không khí như , “Bộp” một cái chụp ở trên vai Trình Hiểu Diệp, miệng đầy từ ngữ độc ác, “Khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc! Nếu không phải mày không biết cố gắng, sao phải gặp những ngày khổ sở như vậy? Lại khóc, tao ném mày đi! Xem ai còn tới hầu hạ mày!”
Trình Hiểu Diệp bị hoảng sợ không dám động, chịu đau, cũng chịu đựng không khóc ra tiếng, thút tha thút thít nức nở, tủi thân đứng một chỗ.
Thấy cậu nhóc như vậy, Tần Uyển Nhàn càng giận sôi máu, đứng dậy đi tới phòng Tần Nhu. Cửa phòng đóng lại nhưng bởi vì phòng ở quá mức cũ, khoá cửa đã sớm hỏng rồi, bà ta hơi dùng chút sức đã mở được cửa ra.
“Hôm nay mày đến trường học cầu xin hiệu trưởng thế nào? Ông ta thu hồi quyết định cho mày thôi học không?” Tần Uyển Nhàn lớn tiếng hỏi.
Tần Nhu vẫn không có đáp lời như cũ, bà ta tiến lên dùng một tay túm cô ta lên, “Tao hỏi mày, mày câm hả? Tao hỏi mày, này còn có thể đi học không?”
Tần Nhu cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng hỏi lại: “Có Thẩm Dực với người nhà Thẩm gia nhúng tay, còn có tiện nhân Trình Hiểu Cát kia, bà cảm thấy có khả năng sao?”
Nụ cười này khiến Tần Uyển Nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-tra-dao-hoa-day/2497312/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.