“……” Trình Hiểu Cát cạn lời, tay duỗi đến trên đầu Lục Nhất Phương đùa nghịch với không khí, nói “Mùa đông lạnh lắm, anh phải đội mũ cho ấm.”
Sắc mặt Lục Nhất Phương đen như đáy nồi, cắn răng nói, “Em là đồ không có lương tâm, qua cầu rút ván.”
Trình Hiểu Cát hì hì cười nói: “Em nào dám,yêu anh, moah moah!”
Trình Hiểu Cát nhón chân ở trên má Lục Nhất Phương bẹp một ngụm, nói một câu: “Em đi toilet.”
Lưu lại trên mặt Lục Nhất Phương đầy nước miếng, anh bất giác cười giống như đồ ngốc.
Một màn vừa nãy, đúng lúc bị Thẩm Diệc Hàm nhìn thấy, cô ta cắn môi, tức giận không chịu được, nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc, yểu điệu đi đến gần Lục Nhất Phương, cười chào hỏi, “Nhất Phương, trùng hợp như vậy, cũng ở chỗ này ăn cơm?”
Lục Nhất Phương cảm thấy người này giống như ruồi bọ, luôn ở bên tai “Ong ong ong” kêu không ngừng, thật là phiền phức. Anh gật gật đầu, không nói gì, ngồi xuống, xem như chào hỏi qua.
Thẩm Diệc Hàm lại không thức thời rời đi, cũng ngồi xuống theo, “Để ý em cùng anh ngồi cùng bàn không?”
Tuy Lục Nhất Phương được tu dưỡng rất tốt nhưng bây giờ muốn chửi thẳng vào mặt cô ta, nhưng anh vẫn kiềm chế được, “Để ý.”
Từ chối thẳng thắn như vậy, khiến cô ta không biết chui vào đâu, nhưng cô ta chính là Thẩm Diệc Hàm mà, theo đuổi người ta ở phía sau nhiều năm như vậy, da mặt đã sớm dày sánh ngang chân trời, “Em đã dùng cơm rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-tra-dao-hoa-day/2497309/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.