Mẹ Trình luôn thuận miệng đáp, “Đấy đấy đấy, cho sang nhà chị, hazz, con bé này làm em già hơn mười tuổi rồi.”
Mỗi lúc này,mẹ Lục sẽ đem Trình Hiểu Cát về nhà, cho ăn ngon uống tốt. Trình Hiểu Cát tuy rằng bướng bỉnh, nhưng miệng luôn luôn rất ngọt, luôn dỗ mẹ Lục cười đến mức không khép miệng được. Chỉ là sau này, cô gái nhỏ ngày nào cũng lớn, lúc này mới ít tới chơi,sau đó Trình gia cũng chuyển nhà, mẹ Lục vẫn còn thường xuyên nhớ cô.
Lúc hai người đến Lục gia, đã tới gần giữa trưa, vừa lúc vào giờ cơm trưa. Thấy bọn họ về đến nhà, mẹ Lục vội vàng tiếp đón bảo má Lưu chuẩn bị ăn cơm.
Nhiều năm không thấy, Trình Hiểu Cát khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên, cũng may mẹ Lục lôi kéo Trình Hiểu Cát, chỉ vào bức tranh con gà mổ con giun, cảm khái nói, “Con còn nhớ không? Con khi còn nhỏ thích bức tranh này nhất, luôn ồn ào, phải đợi ngày gà con lớn lên, hầm canh uống đấy.”
Ba Lục hiển nhiên cũng còn nhớ rõ chuyện này, nghe xong cười ha ha,mặt Trình Hiểu Cát như 囧, mẹ Lục chặn lại nói: “Tiểu Cát hiện tại đã lớn rồi, ông không được cười.”
Trình Hiểu Cát càng 囧.
Có một nhạc đệm như vậy,cô cùng hai vị trưởng bối nhanh chóng kéo gần lại khoảng cách, dường như về tới khi còn nhỏ, nhưng thật ra Lục Nhất Phương đang bị vắng vẻ. Người một nhà vui vui vẻ vẻ cơm nước xong, mẹ Lục săn sóc mà đối với cô nói: “Một đường tới đây rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-tra-dao-hoa-day/2497278/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.