Thẩm Húc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Ngày đêm mong nhớ sao?"
Những người khác cũng rất tò mò, liền gọi Lão Diệp kể rõ thêm: "Ngày đêm mong nhớ ư?"
Lão Diệp liếc nhìn Lục Bạc Yên, "Chuyện này có thể nói không?"
Thẩm Húc nhìn Lục Bạc Ngôn, cậu biết bác sĩ Lục đã từng thích mình, cũng biết giữa họ có rất nhiều mối liên kết với nhau, nhưng không rõ tình huống cụ thể, trong khi người bạn học này rõ ràng lại biết rất rõ.
Lục Bạc Ngôn: "Cũng không có gì không thể nói."
"Cậu đừng có mà hối hận." Lục Bạc Ngôn đã nói vậy, Lão Diệp liền không khách sáo, hỏi Thẩm Húc: "Hồi đó cậu có thường xuyên mang bảng vẽ tới cửa hàng vẽ tranh không?"
Cách nói của anh ta nghe như một ông chủ, Thẩm Húc nhìn Lục Bạc Ngôn rồi gật đầu, "Có."
"Phòng tự học là tôi sắp xếp, còn cậu ấy bỏ tiền ra mở, tiền của cậu ấy nhiều, nên để cho cậu ấy một chỗ ngồi riêng, ở trong cùng. Cậu không phải hay ngồi gần cửa sổ vẽ tranh sao, chỗ đó cậu ấy có thể nhìn thấy cậu."
Thẩm Húc đã biết chuyện này từ lâu, mãi mới khổ sở lắm mới moi được từ miệng Lục Bạc Ngôn, nhưng Lão Diệp thì biết nhiều hơn cậu. "Chỗ ngồi của cậu lúc đầu là ngay phía sau hành lang, ai đi qua cũng phải đứng dậy. Học bá Lục này nói, "Nếu đã kinh doanh thì phải từ trải nghiệm khách hàng mà xuất phát," thế là thay đổi bố cục, bớt đi hai cái bàn. Tôi chưa bao giờ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-danh-dau-mot-cai-di/3743443/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.