Qua điện thoại, Thẩm Húc không kiêng nể gì mà bày tỏ sự nhớ nhung của mình.
“Phải làm sao đây anh ơi, mới ra ngoài một ngày mà em đã nhớ anh rồi.”
“Bệnh nhớ nhung có chữa được không?”
Lục Bạc Ngôn một tay chỉnh lại cà vạt: “Thẩm Húc.”
Bây giờ, Thẩm Húc đã rất rõ ràng về sự kìm nén trong lòng mình, và cậu biết, bác sĩ nhà mình thực sự chỉ là trông có vẻ như một người cấm dục. Thẩm Húc đưa tay ra sau gáy xoa nhẹ, “Cổ em vẫn hơi đau.”
Bác sĩ Lục nói: “Trong vali có miếng dán chăm sóc tuyến thể.”
Thẩm Húc cười anh: “Không phải anh nói cái này không có tác dụng gì sao?”
Bác sĩ Lục sửa lại: “Thật ra nó không giúp vết thương mau lành.”
Thẩm Húc lấy tai nghe đeo vào, đứng dậy đi tìm miếng dán tuyến thể trong vali, đứng trước gương dán lên, cảm giác mát lạnh, khá dễ chịu, nhưng gần như không có tác dụng ngăn cản gì, may là đã đánh dấu qua, nồng độ tin tức tố không quá cao.
Khách sạn nằm dưới chân núi, họ chỉ ở đây một đêm, chiều nay sẽ tiếp tục lên khách sạn nghỉ dưỡng trên núi. Vì là chuyến đi tìm cảm hứng, lịch trình khá tự do, cơ bản là muốn làm gì thì làm.
Đường lên núi vào mùa hè rất thuận tiện, họ có thể ngồi xe tham quan.
Thẩm Húc giống như lần trước đi công viên, vừa đi vừa chụp ảnh gửi cho Lục Bạc Ngôn, nhưng khác với trước, Lục Bạc Ngôn trả lời rất nhanh, họ cứ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-danh-dau-mot-cai-di/3743430/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.