Yết hầu của Thẩm Húc không thể kiểm soát mà trượt xuống. Lục Bạc Ngôn nhẹ nhàng dùng ngón cái xoa qua, khiến cậu khẽ rùng mình. Thẩm Húc dựa lưng vào tường, ngẩng đầu định lên tiếng. Lúc này, bố mẹ Thẩm Húc ở dưới lầu cũng lên lầu nghỉ trưa.
Họ vừa đi vừa nói chuyện. Khi đến lầu hai, âm thanh của họ dừng lại ở cầu thang một lúc, tủ giày mở rồi đóng lại. Thẩm Húc biết rằng họ đang thay giày.
Tiếng động trong hành lang dường như đặc biệt rõ ràng. Thẩm Húc nghe thấy tiếng khóa cửa nhẹ vang lên, họ đã vào phòng.
Thẩm Húc không nhớ bố mẹ cậu đã nói gì trước đó. Cậu nhìn Lục Bạc Ngôn. Bác sĩ Lục cứ khẳng định họ không phải đang vụng trộm, lại cứ cố tình tạo ra một bầu không khí như thế này.
Thẩm Húc bước lên một bậc thang, đứng cùng bậc với Lục Bạc Ngôn. Những bậc thang chỉ là bậc thang bình thường, việc hai người trưởng thành đứng đối diện nhau như vậy thật sự có chút ngượng ngùng, bốn chân đan chéo vào nhau, cơ thể thì áp sát vào.
Với một chút tâm lý trả thù, Thẩm Húc túm lấy cổ áo của Lục Bạc Ngôn, kéo mạnh xuống, rồi cắn vào môi dưới của bác sĩ Lục.
Bác sĩ Lục vòng tay qua eo cậu, giữ chặt gáy cậu ấn về phía mình.
Lần này, Thẩm Húc chủ động. Cậu vẫn không thể kiểm soát được nhịp điệu. Các khớp ngón tay bám chặt vào lưng Lục Bạc Ngôn, cuộn lại, để lại những nếp nhăn trên áo sơ mi phẳng.
Thẩm Húc ngửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-danh-dau-mot-cai-di/3743424/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.