Buổi hội thảo kết thúc vào khoảng ba giờ chiều, ban đầu còn có bữa tiệc, Lục Bạc Ngôn không tham gia, trực tiếp về nhà.
Thẩm Húc đã xem qua lịch trình của anh, tưởng rằng anh sẽ về muộn hơn một chút, nên đã đặt đồ ăn mang về. Tuy nhiên, Lục Bạc Ngôn và người giao đồ ăn gần như đến nhà cùng lúc. Thẩm Húc bất đắc dĩ nói: "Bác sĩ Lục, anh định làm em ngạc nhiên à?"
Lục Bạc Ngôn cũng nhận ra vấn đề: "Xin lỗi, anh chỉ không muốn để em phải chờ đợi."
"Em đâu phải chờ không đâu, ví dụ hôm nay biết anh sẽ về ăn tối, em sẽ..." Thẩm Húc ngừng lại một chút, cảm thấy có lẽ mình cũng không thể làm một bàn đầy món ăn: "Em sẽ đổi sang một chỗ giao đồ ăn khác."
Lục Bạc Ngôn cười nói: “Được, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Anh đưa cho Thẩm Húc một túi quà, Thẩm Húc nhận lấy: “Đây là quà anh mang về cho em?”
“Đúng vậy.”
Trong túi quà có một chiếc hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc cài áo, một bông hoa hồng nhỏ xinh, mặt hoa đỏ và vàng lấp lánh, vừa đẹp lại vừa sang trọng.
Thẩm Húc không nỡ rời tay, khi đang mở đồ ăn mang về cậu đã bắt đầu nghĩ xem nên phối đồ như thế nào.
Cửa hàng cậu đặt đồ ăn yêu cầu đơn hàng phải từ 200 trở lên, để đủ điều kiện giao hàng, Thẩm Húc đã đặt thêm khá nhiều, hai người chia nhau cũng đủ ăn, Lục Bạc Ngôn không cần phải cô đơn một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-danh-dau-mot-cai-di/3743417/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.