Sau khi hôn Thẩm Húc, Lục Bạc Ngôn đã dẫn cậu ra khỏi quán bar, trước khi đi còn mang theo hai chiếc mặt nạ đó. Phần trên cơ thể cậu vẫn khá thẳng, đôi chân như bị rối lại không nghe theo ý muốn, không thể đi thẳng được.
Lục Bạc Ngôn kéo cậu lên xe, rồi cài dây an toàn cho cậu.
“Anh đưa em về nhà hay đến chỗ anh ở một đêm?”
Thẩm Húc: “Về nhà.”
Lục Bạc Ngôn chuẩn bị đưa cậu về, đột nhiên Thẩm Húc lấy điện thoại ra, nhưng dù làm cách nào cũng không mở được, có lẽ vì trước đó đã tiêu tốn quá nhiều pin khi gọi điện cho Lục Bạc Ngôn, giờ thì nó đã tắt máy.
Lục Bạc Ngôn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Húc nói: “Cần gọi 120.”
Lục Bạc Ngôn không thay đổi vẻ mặt: “Anh là bác sĩ, em không khỏe ở đâu?”
Thẩm Húc nhìn anh một cách ngơ ngác như đang cố gắng suy nghĩ về lời của anh, một lúc sau gật đầu nói: “Đúng, anh là bác sĩ của nhà em.”
Lục Bạc Ngôn nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy, bác sĩ nhà em.”
Anh lại hỏi lần nữa: “Không khỏe ở đâu?”
Thẩm Húc: “Chóng mặt.”
Cậu như nhớ ra điều gì, kéo tay Lục Bạc Ngôn: “Bác sĩ, em say xe.”
Lục Bạc Ngôn mở cửa sổ xe: “Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút là ổn.”
Thẩm Húc nhắm mắt lại, Lục Bạc Ngôn đưa cậu về nhà mình, dù từ quán bar đến nhà của một bệnh nhân say xe cũng mất khoảng một tiếng đồng hồ.
Ngày hôm sau, Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-danh-dau-mot-cai-di/3743413/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.