Lục Bạc Ngôn nói Thẩm Húc không có thời gian, nhưng Thẩm Húc biết, thực ra anh mới là người không có thời gian. Theo lịch trình của anh, hôm nay cả ngày lẽ ra anh phải ở bệnh viện.
Bây giờ là 12:40, Lục Bạc Ngôn chắc hẳn đã đến ngay sau khi hết ca trưa, không lạ gì khi lúc nãy anh còn hỏi Thẩm Húc có đang ở công ty không.
Thẩm Húc dừng lại cách anh vài bước, một lúc không biết phải nói gì, cảm thấy mình nên đưa ra một lời giải thích với Lục Bạc Ngôn.
Lục Bạc Ngôn cười nói: "Thầy Thẩm, có thể mời anh đi ăn trưa không?"
Thẩm Húc định nói xin lỗi thì lại bị anh ngắt lời. Cậu nghĩ rằng ít nhất Lục Bạc Ngôn sẽ hỏi tại sao mấy ngày nay cậu cứ tránh mặt anh.
Lục Bạc Ngôn vừa nói: "Em không có thời gian, anh đến gặp em."
Thực sự chỉ là nghĩa đen thôi.
Thẩm Húc mơ hồ lên xe của anh, đi một lúc mới nhận ra chiếc xe của mình vẫn đậu ở đó, thôi không sao, không quan trọng.
Đến đèn đỏ, Lục Bạc Ngôn nhìn về phía ghế phụ: "Sau này có thể đỗ xe ở ngân hàng đối diện công ty em."
Nghe vậy, Thẩm Húc chợt nhớ ra, vừa rồi Lục Bạc Ngôn đỗ xe ở cửa ngân hàng, ai cũng biết nhiều ngân hàng có một vài chỗ đỗ xe trống quanh năm.
Thẩm Húc không phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút là hiểu, người ngồi trước mặt cậu chắc chắn là khách hàng lớn của ngân hàng. Cậu đã sớm biết gia thế Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-danh-dau-mot-cai-di/3743409/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.