Lục Bạc Ngôn mỉm cười chạm vào trán Thẩm Húc: "Không sao đâu."
Thẩm Húc từ bỏ việc chống đối, ngượng ngùng quay lưng lại với anh: "Em đói."
"Được rồi."
Mặc dù đã tiêu tốn nhiều năng lượng thể chất, nhưng thực ra Thẩm Húc chẳng cảm thấy đói chút nào. Cậu chỉ muốn một mình, không muốn Lục Bạc Ngôn ở bên cạnh.
Chỉ một lúc sau, Lục Bạc Ngôn lại quay lại. Một cốc nước được đặt bên giường Thẩm Húc. Thẩm Húc hé mắt nhìn anh, Lục Bạc Ngôn hơi cúi xuống nhắc nhở: "Có thể sẽ mất một lúc trước khi em lấy lại sức."
Thẩm Húc ậm ờ một tiếng.
Sau khi Lục Bạc Ngôn rời đi, Thẩm Húc nằm trên giường, không thể không nghĩ đến những gì vừa xảy ra.
Nhiều người sau khi làm một việc họ hối hận sẽ luôn tưởng tượng những dòng "nếu như..." trong đầu, liệu có thể tránh được hay không.
Thẩm Húc cũng vậy. Giá như khi ra ngoài cậu có mang theo điện thoại, thì có lẽ cậu đã nhận ra vấn đề sớm hơn.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, lại nhớ đến những gì đã xảy ra vừa rồi.
Nhớ lại rằng bác sĩ Lục trông lạnh lùng như vậy, thật ra tai của anh cũng mềm mại.
Nhớ lại pheromone của Lục Bạc Ngôn, mùi của nó rất lạnh, nhưng khi nếm thử lại có chút ngọt ngào.
Những cảnh tượng lướt qua, những điều mà lúc đó cậu không hề nhận ra, giờ đây lại dần dần được nhớ lại từng chút một.
Gò má của Thẩm Húc lại đỏ lên, đến tận cổ. Cậu làm sao vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-danh-dau-mot-cai-di/3743407/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.