Kết quả là mua quần áo về rồi, người cười cũng là cậu, người do dự cũng là cậu.
Lục Bạc Ngôn nhìn qua là biết chưa từng mặc loại này, thực ra Thẩm Húc cũng chưa từng mặc. Cậu luôn có gánh nặng hình tượng, bình thường mặc đồ thoải mái, tùy ý, nhưng vẫn phải đẹp.
Nếu chỉ có một mình, Thẩm Húc chắc chắn sẽ không mặc, nhưng cậu lại rất muốn xem Lục Bạc Ngôn mặc. Cậu bắt đầu hối hận, tại sao lại nhanh tay mua hai bộ này.
Lục Bạc Ngôn nhìn ra ngoài bãi biển: "Thật sự phải mặc bây giờ à?"
Quần áo mặc sát người, nếu muốn mặc chắc chắn phải giặt trước.
Lục Bạc Ngôn lại hỏi cậu: "Em đã hết dị ứng chưa?"
Thẩm Húc cảm nhận một chút, thấy ổn: "Chắc là gần hết rồi."
Lục Bạc Ngôn nói: "Vậy đợi thêm một ngày được không?"
Thẩm Húc gật đầu, mang theo chút áy náy, cậu muốn xem bác sĩ Lục mặc quần đùi, nhưng bác sĩ Lục lại nghĩ đến việc cậu không thể phơi nắng ở bãi biển.
Buổi tối, Thẩm Húc một lần nữa gọi bác sĩ Lục đến bôi thuốc, rút kinh nghiệm từ hôm qua, Thẩm Húc không nằm nghiêng người như vậy, mà chống hai tay trước ngực, nửa thân trên nghiêng, áo choàng tắm lỏng lẻo rủ xuống eo, như vậy hô hấp dễ dàng hơn nhiều.
Hôm nay triệu chứng cũng nhẹ hơn nhiều, cậu vốn nghĩ sẽ không khó chịu như hôm qua, nhưng khi Lục Bạc Ngôn bắt đầu bôi thuốc, cậu biết ngay là không đúng, răng nghiến chặt, tay chống trước ngực nắm chặt thành nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-danh-dau-mot-cai-di/3743403/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.