Theo lời bác sĩ Liễu, vì Thẩm Húc không ngửi thấy pheromone của Lục Bạc Ngôn, nên "nguyên nhân chính" có lẽ là do thuốc ức chế mất tác dụng. Thứ ba, khi Thẩm Húc đi đón, cậu đã mang theo một liều thuốc ức chế để phòng hờ.
Để xách ba lô, cậu còn đặc biệt chọn trang phục, vừa khéo trời ấm, áo hoodie, quần jeans, giày vải, trông như sinh viên đại học.
Chuyến bay đến sớm, Thẩm Húc không phải đợi lâu thì đã thấy Lục Bạc Ngôn.
Không ở bệnh viện, bác sĩ cũng không mặc áo blouse trắng, hầu hết mọi người đều mặc rất thoải mái, chỉ có Lục Bạc Ngôn mặc vest nổi bật, Thẩm Húc theo phản xạ gọi: “Giáo sư Lục.”
Cậu gọi vậy, người đi cùng Lục Bạc Ngôn liền đoán: “Giáo sư Lục, sinh viên của anh đến đón à?”
Thẩm Húc:.
Cậu thề, cậu thấy Lục Bạc Ngôn cười một chút.
Thẩm Húc đến đón hoàn toàn là hứng khởi bất chợt, tối qua thuận miệng hỏi Lục Bạc Ngôn có cần đón không, không ngờ bác sĩ Lục không khách sáo, mở miệng nói: "Thật vinh dự cho tôi."
Để hoàn thành vinh dự của bác sĩ Lục, Thẩm Húc đã đến.
Trước khi đến không nghĩ sẽ có người khác, giới thiệu thế nào đây? Đối tượng xem mắt, hay bạn bè?
Thẩm Húc dứt khoát thuận theo lời anh ta, phát huy tinh thần nghề nghiệp, nở nụ cười với đồng nghiệp kia: “Chào thầy.”
Là một sinh viên rất lễ phép.
Là một sinh viên lễ phép, Thẩm Húc còn định xách vali cho Lục Bạc Ngôn, nhưng anh không đưa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-luc-danh-dau-mot-cai-di/3743392/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.