Dự định ban đầu của Chí Kiên là đi Nhật 2 tuần để cứu người, nhưng mà anh bị thương nên ở lại Nhật điều trị mọi người đều về trước.
Chỉ còn mỗi Thế Hào ở lại chăm sóc cho Chí Kiên đến một tháng sau hai người mới trở về, trong suốt thời gian này ở bệnh viện Gia Hân và Chí Kiên luôn gọi điện nói chuyện với nhau.
Ban đầu anh còn dấu tình trạng vết thương của mình, nhưng một tuần sau bởi vì sự này nỉ của Gia Hân cuối cùng anh cũng cho cô xem.
Khi Gia Hân nhìn thấy vết thương của anh cô không kìm chế được mà khóc nức nở, nhìn cô khóc như vậy anh xót lắm Chí Kiên nói:
-Anh không sao vài tháng nữa là anh có thể đi lại được rồi, em đừng lo lắng quá khóc nhiều sẽ ảnh hưởng đến con đó.
Nghe anh nói như vậy cô cũng cố gắng không khóc nữa, mỗi ngày hai người đều gọi điện tâm sự với nhau.
Sau chuyện lần này họ mới nhận ra đối phương quan trọng với mình như thế nào, Gia Hân cứ luôn cho rằng cô không yêu anh nhiều như anh yêu cô.
Nhưng khi nghe tin dữ đó Gia Hân mới biết trái tim mình đau đớn như thế nào? Cô không thể sống thiếu anh, nếu như anh xảy ra chuyện gì thì cô phải sống sao? (
Còn Chí Kiên trong lúc nguy cấp anh nhìn thấy cái bàn liền chui vào, trong đầu anh luôn suy nghĩ mình phải bình an để trở về với Gia Hân.
Nhờ vậy mà trời thương đã giúp anh an toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-la-thay-cung-la-chong-em/3598362/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.