Gia Hân cứ khóc mãi đến khi bình tĩnh lại thì một bên áo sơ mi của Chí Kiên đã ước hết rồi, cô ngại ngùng ngước mắt lên vừa mếu máo vừa nói:
-Thầy ơi...Áo...áo thầy ước hết rồi.
Chí Kiên mỉm cười vuốt tóc cô nói:
-Không sao em an toàn là tốt rồi, giờ thì thế nào có ổn không tôi đưa em về nhà.
Cô thật sự còn rất sợ nên gật đầu với anh, Chí Kiên ôm cô đi tiếp một đoạn nữa rồi đưa cô vào nhà luôn, nhưng khi anh định quay người rời đi thì cô nắm tay áo anh lại nói:
-Thầy...ừm...Anh có thể ở lại đây hôm nay không? Em còn rất sợ.
Gia Hân vừa nói vừa ngại ngùng cúi mặt xuống, bởi vì đã hứa ở ngoài trường học sẽ gọi Chí Kiên là "anh" thêm một phần là cô nhờ vả anh, nên cô phải gọi như thế mặc dù rất ngại.
Chí Kiên không nghĩ là cô sẽ kêu anh ở lại, nhưng mà nhìn thấy cô sợ hãi như vậy nên anh cũng đồng ý.
Bước vào nhà cô Chí Kiên quan sát một vòng, bởi vì nhà trọ dành cho sinh viên nên chỉ có một bộ bàn ghế gỗ ở phòng khách, phòng bếp nhỏ và một phòng ngủ.
Đến khi vào nhà Gia Hân mới nhớ nhà của cô chỉ có một phòng ngủ nhỏ thôi, cô ngại ngùng nhìn anh nói:
-Nhà em chỉ có một phòng ngủ thôi giờ phải làm sao đây?
Chí Kiên liền nhìn thẳng vào mắt cô hỏi:
-Em có tin tưởng tôi không?
Cô không trả lời mà gật đầu, bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-la-thay-cung-la-chong-em/3598333/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.