Lâm Miên Nhi đeo túi xách của mình, trên tay cầm theo một túi đồ hí hửng chạy xuống nhà.
Mẹ cô đang ngồi ở phòng khách thấy cô lại định ra ngoài bà lên tiếng hỏi: “Miên Nhi con lại định đi đâu đấy?”
Từ lúc cô bị ngộ độc thực phẩm xong cứ cách mấy ngày bà lại thấy cô đi ra ngoài. Tra hỏi thì cô chỉ toàn nói là đi chơi.
“Dạ con ra ngoài với bạn ạ.”
“Nhớ về sớm đấy.” Bà nhắc nhở.
“Vâng, con nhớ rồi ạ!” Nói xong cô vẫy tay chào bà rồi đi ra ngoài.
Bà nhìn theo bóng lưng cô không khỏi thở dài. Con gái lớn rồi cái gì cũng giấu ba mẹ không nghe lời như trước nữa.
Trước kia cô hay thường xuyên ở nhà bà còn hay than cô không có bạn bè, bây giờ thì hay rồi khi nào cũng đi ra ngoài.
Lâm Miên Nhi đi bộ trên đường con đường này từ xa lạ bây giờ đã thành quen thuộc với cô. Không nói cũng biết hướng cô đi tới là bệnh viện.
Thoáng một cái chân cô đã nhanh nhảu đi đến hành lang bệnh viện. Cô lễ phép gặp ai cũng chào.
“Cháu lại đến tìm bác sĩ Nghiêm à?”
Một cô y tá đi ngang qua nhìn thấy cô liền hỏi. Hầu như y tá ở tầng một này đều đã quen với việc cô đến tìm bác sĩ Nghiêm.
“Vâng, chú ấy có đi làm không thưa cô.”
“Bác sĩ Nghiêm vừa mới phẫu thuật xong trở về văn phòng rồi.”
Lâm Miên Nhi cảm ơn cô y tá rồi đi đến phòng anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-kho-tinh-cua-em/2868693/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.