"Lí do..." Lâm Miên Nhi ấp úng không biết nói thế nào.
"Sao? Không có lí do gì đúng không? Vậy đừng có đến làm phiền tôi."
"Đây là lần cuối tôi nói nếu không tôi thật sự sẽ đến tìm bố mẹ cháu."
Nói xong Nghiêm Minh cầm đồ đi ra khỏi văn phòng. Lâm Miên Nhi một mình đứng đựng ở đó.
Bấy giờ cô mới để ý khung ảnh cô đặt trên bàn anh cũng không thấy ở đâu nữa. Cũng chẳng thấy anh nhắc gì đến bánh ngọt cô nhớ rõ bản thân đã viết giấy để ở trong đó mà.
Không làm gì được cô chỉ đành lủi thủi quay về nhà. Vừa vào nhà lại thấy ngay ông anh họ.
"Miên Nhi em đi đâu về mà mặt mũi buồn hiu thế?"
Lâm Dương quan tâm hỏi han nãy mẹ anh nhờ anh sang đây lấy đồ cho mẹ. Cũng định tìm Lâm Miên Nhi nói chuyện nhưng không thấy ở nhà.
"Hừ, tại bạn thân của anh đấy. Chú ấy cứ quát đuổi em về." Lâm Miên Nhi hậm hực kể.
Lâm Dương ngạc nhiên anh tưởng nhóc con này đã từ bỏ người ta rồi không ngờ vẫn cố chấp.
"Anh khuyên em bỏ nó đi rồi mà. Nó lớn hơn em 13 tuổi vốn dĩ là không hợp nhau." Lâm Dương thở dài nói.
"Tình yêu đâu ai quy định tuổi tác đâu anh? Huống chi chú ấy độc thân em theo đuổi là sai sao?"
"Nó sắp kết hô-...."
Lâm Dương thấy mình nói sai lập tức im miệng lại. Nhưng đáng tiếc Lâm Miên Nhi đã nghe được một nửa.
"Anh nói gì cơ? Chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-kho-tinh-cua-em/2868687/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.