Sáng sớm vừa rời giường là Sở Thanh bắt đầu thở ngắn thở dài, cô vào nhà vệ sinh một lát, sầu đến độ nếp nhăn đầy trán. Chu kì kinh nguyệt của cô vốn lúc nào cũng đến đúng hẹn, nhưng tháng này thì đã trễ một tuần rồi.
Khi không bị đau bụng kinh thì thời gian luôn trôi qua rất mau. Trước đây Sở Thanh không hề ý thức được vấn đề này, cho đến khi cô vô tình mở app ghi chép vấn đề kinh nguyệt của mình ra. Nó đề một dòng chữ, "Nguyệt sự của cô đã trễ bảy ngày", phía dưới dòng chữ lớn ấy còn có một dòng chữ nhỏ, "Đề phòng mang thai ngoài ý muốn, không thể thiếu các biện pháp tránh thai."
Mang thai ngoài ý muốn ư? Sở Thanh bỗng đưa tay ôm bụng mình. Hình như eo cô hơi thô lên một chút rồi, mấy hôm trước đến tiệm đồ ăn nhanh ăn một chiếc Hamburger và hai cái chân gà, ngày bình thường cô vốn chỉ ăn đúng một chiếc Hamburger thôi... Còn có, vào một ngày đầu tuần nào đó dậy sớm còn bị nôn khan nữa.
Cô ngồi ở bên giường, càng nghĩ càng thấy trong bụng mình đã có thêm một vật nhỏ. Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Thanh từ bỏ ý định đến cửa hàng nào đó mua đồ thử, ra ngoài tìm một miếng bánh gatô ăn lót dạ. Lại sợ không cân bằng dinh dưỡng nên uống thêm một cốc sữa bò, ăn uống no nê rồi cô lại nằm oài trên giường.
Cô vốn định đến hiệu thuốc mua que thử, nhưng vừa nghĩ đến bộ phim cung đấu hôm qua mình xem, nào là xuống bậc thang ngã trẹo chân, nào là bị chó nhào một cái vào người... Thế là Sở Thanh cảm thấy mình nên ngồi ngơ trên giường thôi, vậy cho an toàn.
Giữa trưa, lúc Trình Dịch An về nhà thấy cửa phòng và cửa sổ đều đã đóng chặt, còn tưởng Sở Thanh ngủ đến bây giờ chưa dậy nên rón rén bước vào phòng. Nhưng vừa đẩy cửa ra, anh đã thấy Sở Thanh đang tròn mắt nhìn lên trần nhà ngẩn người.
"Sao chưa dậy đi?" Trình Dịch An tiện tay cởi áo khoác vứt xuống giường, lập tức sau đó nghe thấy Sở Thanh quát to một tiếng.
"Anh đừng đụng vào bụng em!" Sở Thanh đột nhiên co lại thành một đống, hai tay ôm bụng cảnh giác nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác của Trình Dịch An.
Trình Dịch An sững sờ đứng im tại chỗ, suy tư nửa ngày, anh cau mày hỏi một câu: "Hôm qua em ăn phải đồ hỏng rồi à?"
Sở Thanh lắc đầu, "Không ăn đồ hỏng, nhưng, có thể là ăn hơi nhiều bưởi chùm..."
"Đau dạ dày?"
"Trình Dịch An... Nếu không có con thì anh có nguyện ý lấy em không?" Sở Thanh nói xong thì lắc đầu, "Không phải, nếu anh mà lấy em thì sẽ là vì con sao?"
Trình Dịch An còn chưa mở miệng, Sở Thanh đã phủi tay một cái ngồi dậy từ trên giường, "Cũng không phải, ý của em là, nếu như em không sinh con được... Nhổ vào, ý em là nếu em mà không mang thai thì anh liệu cầu hôn em không!"
"Mang thai?" Trình Dịch An nhíu mày, sau đó lập tức nói, "Không thể nào." Phản ứng đầu tiên của anh chính là cái này.
Trừ các nhân tố bên ngoài như đâm thủng lỗ áo mưa, áo mưa hết hạn các loại; còn không nếu đã cố tránh thai mà vẫn có bầu thì khả năng này chẳng khác gì khả năng anh không làm được câu cuối cùng trong đề thi năm lớp mười hai cả. Thật sự là vô cùng bé nhỏ.
Sở Thanh mở to miệng, không hiểu phản ứng của anh thế này là thế nào. Chỉ là chắc chắn đây là không vui cũng không kích động. Người bình thường nghe thấy mình sắp được làm ba rồi thì đều rơi nước mắt, ôm vợ xoay vài vòng tại chỗ. Còn anh thế này...
"Chưa đến kinh nguyệt?" Trình Dịch An hỏi.
"Bảy ngày."
"Có phải mấy hôm trước em ăn kem ly không?" Trình Dịch An nhìn chằm Sở Thanh. Mặt cô lập tức viết đầy hai chữ chột dạ, hơn nữa còn đỏ măt, rõ ràng là không chỉ ăn một cây thôi đâu.
"Ngoài cái này ra còn gì nữa? Còn chỗ nào không thoải mái không?" Trình Dịch An tựa vào tủ TV, khóe miệng đong đầy ý cười.
"Eo em còn to hơn, hình như còn có thể ăn..." Giờ phút này Sở Thanh cũng chẳng còn sức lực gì nữa, ấp a ấp úng.
"À! Em, sáng mấy hôm trước em còn nôn khan nữa!" Giống như thể bắt được chứng cứ mang tính then chốt, Sở Thanh kích động giơ tay lên.
Trình Dịch An khẽ cắ.n môi dưới, cười hỏi: "Mang thai nên kích động vậy sao?"
Lời này dường như đã kích hoạt bản chất thích đùa trong Sở Thanh, cô vén chăn bước xuống giường, vô cùng đắc ý đến bên người Trình Dịch An, "Em phải dùng con buộc anh mới được."
Một tay Sở Thanh ngao du ở bên eo Trình Dịch An, một tay khác lại nhẹ nhàng nâng cằm anh lên. Sau đó cô trầm giọng xuống, chậm rãi bắt đầu lời thoại trong mấy bộ tiểu thuyết tình cảm, "Người đàn ông này, anh không chạy thoát được đâu."
"Anh chạy em cũng đuổi không kịp." Trình Dịch An đưa tay nhéo thịt mềm trên lưng cô, đúng là sau năm mới thì cô đã mập hơn chút rồi, "Nếu em thật sự không yên lòng thì chiều anh sẽ dẫn em đi kiểm tra thử."
"Ồ! Không phải bác sĩ Trung y các anh biết bắt mạch sao?" Sở Thanh đột nhiên nghĩ đến điều này, "Mạch tượng gì như hạt châu ấy nhỉ?"
"Mạch hoạt[1], ấn vào thì giống như hòn bi." Trình Dịch An kéo cổ tay cô rồi tập trung trong chốc lát, sau đó nói, "Chỉ là có một số người bắt không được."
[1] Mạch hoạt (Hoạt) là trơn tru, sức mạch đi trơn tru như chuỗi hạt châu (viên ngọc) lăn (động) dưới ngón tay.
Sở Thanh gật đầu, sau đó trên mặt dần hiện ra vẻ lo âu, "Đi bệnh viện thì liệu có ảnh hưởng đến thanh danh của anh không?" Chưa kết hôn mà đã có con thì không hay lắm.
Trình Dịch An bất đắc dĩ cười cười, ôm cô xoay người vén chăn lên rồi bỏ Sở Thanh vào trong chăn, "Không sao, cùng lắm thì ngày hôm sau bị người ta nhét cho chút đồ kế sinh ấy mà."
Sở Thanh đổi quần áo rồi theo Trình Dịch An đến phòng ăn để ăn cơm, mới sáng sớm đã bị tin tức "mang thai giả giả thật thật" làm choáng váng đầu óc, giờ phút ngẫm lại hãy còn hơi hoảng... Ba tháng trước cô vẫn còn là một con cẩu độc thân ngay cả năm mới còn phải ngồi một mình ăn mì ăn liền, sao chớp mắt một cái đã thành mẹ của một đứa trẻ rồi?
Trước kia ngày ngày cô đều thấy bạn học trên vòng bạn bè vì bài tập về nhà của con cái mà rụng cả tóc, tim đập loạn, quầng mắt thâm đen; Sở Thanh càng nghĩ càng thấy đáng sợ. Trên đường về, cô đột nhiên kéo cánh tay Trình Dịch An, "Sau này phải mời giáo viên dạy kèm ở nhà cho con mới được." Vì bài tập về nhà của học sinh tiểu học mà để mái tóc học y cũng không hói này rụng hết thành một ông chú Địa Trung Hải thì thật sự rất không đáng.
Trình Dịch An mím môi không vui, "Em nói sao thì là thế."
Lúc ngủ trưa, Sở Thanh sầu não đến mức mặt nhăn rúm hết cả lại, lầm bầm lầu bầu nói còn chưa hưởng thụ đủ thế giới hai người.
Chưa được một lát, Sở Thanh bỗng cảm thấy bụng dưới của mình âm ỉ một cơn đau nhức, cảm giác này hết sức quen thuộc... Thẳng đến khi cảm nhận được sự ấm áp rồi, cô mới xác nhận được đây chính là thân thích đến trễ một tuần của mình.
Sở Thanh nhẹ nhàng kéo góc áo Trình Dịch An, không thể nói rõ được trong lòng đang cảm thấy tiếc nuối hay thấy may mắn, "An An ơi, em nói cho anh nghe một tin xấu và một tin tốt này."
Trình Dịch An xoay người về phía Sở Thanh, chớp mắt mấy cái tỏ vẻ mình đang nghe.
Sở Thanh hắng giọng một cái, "Tin tốt là tạm thời chúng ta không cần chuẩn bị tiền mời giáo viên..."
"Tin xấu là anh có thể phải giặt ga giường rồi."
Mười phút sau, Trình Dịch An vừa chà ga giường vừa cười, giặt ga giường bao lâu thì anh vui vẻ bấy lâu.
Sở Thanh một mình ngồi trên ghế sô pha phụng phịu, cô cúi đầu nhìn đống thịt trên bụng mình, mãi mà không bình tĩnh nổi. Bụng lớn như thế, eo thô như thế, lại là do chính cô ăn mà thành sao?
"Trình Dịch An..." Cô nửa tựa vào tay ghế sô pha, một tay ôm bụng một tay phất phất tay về phía của nhà vệ sinh, "Anh có phương thuốc cổ truyền nào dùng để giảm béo không? Thuốc Đông y cũng được luôn, có đắng cũng được!"
"Cách nhanh nhất đó chính là..."
"Chính là cái gì?" Trong tim Sở Thanh dấy lên tia hi vọng.
"Hút mỡ."
"Cuối cùng vẫn là anh rất quen thuộc với khoa chỉnh hình." Sở Thanh buông tay xuống, hi vọng tan thành mây khói.
"Mấy ngày nữa em đến phòng tập thể hình với anh đi?" Trình Dịch An đề nghị. Anh giặt ga giường xong rồi cầm ra sân phơi, càng nhìn càng thấy có gì đó kì quái. Chiếc ga giường chỉnh tề khô ráo, tự dưng ở giữa lại có một chỗ nhăn nhúm dính nước, không biết còn tưởng anh "vẽ bản đồ" đấy.
Tập thể hình... Sở Thanh nhớ đến bài chạy tám trăm mét, sợ hãi. Cái cảm giác thở hồng hộc, tứ chi đau nhức vô lực, ngực như bị tê liệt đến đau đớn kia cô không muốn thử lại lần nào trong đời nữa đâu.
"Nếu không thì tháng là được ấy mà, dù sao giảm trước hè là được, không vội." Dù sao quần áo vào xuân rộng rãi, hẳn là không ai nhìn ra cô mập đâu.
Thế nhưng câu nói giảm béo này đã trôi được hơn nửa tháng rồi, quần áo của Sở Thanh ngày càng mỏng, còn cân nặng không những không giảm mà còn tăng lên. Có thể là do cơm nước nhà họ Trình tốt quá rồi, còn thường xuyên được Lê Tùng cho đồ ăn vặt nên bằng mắt trần hoàn toàn có thể thấy được khuôn mặt tròn xoe của cô.
Trình Dịch An đang bận chuyện luận văn tiến sĩ, và một tuần sau phải bảo vệ rồi nên phòng tập thể hình cũng đã lâu chưa đi. Nhưng có vẻ anh trời sinh ăn không mập, trừ thịt nơi cánh tay mềm đi thì chỗ khác không hề thay đổi.
"Lão Trình, lão Trình." Sở Thanh giơ điện thoại ra trước mặt Trình Dịch An, "Anh nhìn này, enzim nhập khẩu, nhiều người nói uống vào sẽ gầy đó!"
Trình Dịch An nghe thấy hai chữ enzim thì cũng không buồn ngẩng đầu, "Vô dụng, không khống chế khẩu phần, không vận động, ăn vào cũng bằng không."
"Ai..." Sở Thanh nằm trên sô pha ngửa mặt lên trời thở dài, "Sao giảm béo khó khăn quá vậy nè?"
Vấn đề này Trình Dịch An cũng không muốn thảo luận với cô nữa, chỉ cần cô thân thể khỏe mạnh, ăn ngon miệng thì béo chút cũng được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]