“Tôi đã dẫn dắt lớp chọn nhiều năm vậy rồi mà chưa thấy ai học lệch kinh như em vậy.” Trong giọng của chủ nhiệm lớp mang theo ý cười, sau đó vỗ vỗ vai Sở Thanh, “Sau đó em đi đâu thế? Tôi nghe phó hiệu trưởng nói em nghỉ học một năm rồi đến thành phố W học.” Câu này ông ấy nói bằng tông giọng không cao, ngoại trừ đám Lâm Tương bên cạnh đây thì các bạn học còn lại đều không nghe rõ ràng được.
“Đúng đó Sở Sở, cậu học đại học ở đâu thế?” Có người hỏi.
“Đại học M.”
Nói lời nói này xong, mấy người bạn học trong lớp hít vào một hơi lạnh. Đại học M cũng coi như là mục tiêu năm đó mà phần lớn các bạn trong lớp đặt ra, lấy thành tích đếm ngược từ dưới lên lúc ấy của Sở Thanh thì tuyệt đối không đủ trình.
Dương Thiên Lâm thu ánh mắt từ trên người Sở Thanh về, trông như vô tình cúi đầu nhìn chằm chằm sơn móng tay. Bạn bè ngồi nơi này đều biết cô ta thi đại học thất bại, học ở một trường không tốt lắm.
“Cậu đây là sau khi chuyển trường thì quyết chí tự cường* đấy à, ngay cả lão Trình lớp trưởng lớp này cũng không dạy Toán nổi cho cậu, thần tiên phương nào dạy bổ túc cho cậu thế?”
*Quyết chí tự cường: 奋发图强 Hăm hở vươn lên.
Sở Thanh cười cười, không đáp.
“Nói đến giờ thì người ổn nhất vẫn là Vương Văn, ngoại trừ hơi thiếu tóc một chút nhưng nhà, xe, tiền giấy, con trai đều có cả.” Có đồng học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-ke-cho-toi-it-thuoc/3594566/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.