Trời về đêm trở lạnh, Mạc Thiên Di lại mặc một chiếc váy mỏng đứng đợi Nguyễn Phục Hưng lấy xe. Cô đứng đó đột nhiên có một giọng của người đàn ông già gọi từ phía sau:
“Này cô bé! Thằng nhóc đó được đấy! Haha…”
Cô quay lại nhìn thì chẳng có ai. Gió ngoài bắt đầu thổi lớn, người Mạc Thiên Di lạnh run. Vừa hay Nguyễn Phục Hưng lấy xe xong, anh dừng lại xuống xe lấy áo khoác của mình khoác cho cô.
“Lên xe thôi!”
Cửa xe vừa mở cô lại nghe có tiếng ông già gọi mình:
“Cứu tôi với… Mau lại đây cứu tôi! Cứu người đi!”
Cô liếc nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng của ai cả. Cô hỏi anh:
“Anh có nghe gì không?”
Anh lắc đầu: “Không có! Có chuyện gì sao?”
Tiếng gọi dồn dập và lớn hơn nữa, cô hoảng hốt chạy đi, anh cũng chạy theo cô:
“Cô làm sao vậy?”
“Có người kêu cứu!”
Anh kéo tay cô ngăn lại:
“Rõ ràng không có ai hết. Cô bị làm sao vậy? Có phải do lần tai nạn lần đó không?”
Mạc Thiên Di không biết, chỉ nghe trong không gian tiếng la hét càng lúc càng lớn. Lớn đến mức làm cô ngồi xuống ôm hai tai lại khóc ngất:
“Đừng kêu nữa! Đau đầu quá!”
“Mạc Thiên Di! Đừng sợ! Có tôi đây. Đừng sợ gì hết!”
“Tôi không muốn. Tránh xa!”, cô hoảng loạn đẩy anh ra. Nhìn đôi vai đang run rẩy của cô, Nguyễn Phục Hưng thô bạo dùng hét sức ôm lấy cô. Miệng không ngừng hát cho cô nghe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351540/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.