"Này…"
Phục Hưng đang nằm trên giường bên đắp chăn qua khỏi đầu. Anh khẽ nhíu mày khó chịu:
"Có thể bớt ồn ào không?"
Trung Hiếu quay sang nhìn Mạc Thiên Di bảo:
“Nói em đó! Mau đi đi!”
Phục Hưng kéo chăn ngồi dậy: “Không phải ý đó!”
Trung Hiếu lại ồn ào nói: “Không phải ý đó kìa! Quay lại đi!”
Phục Hưng khẽ nhíu mày lạnh lùng nhìn Trung Hiếu. Trung Hiếu gật đầu lui ra ngoài cửa:
“Được! Tao đưa em Ngọc về trước!”, Trung Hiếu nói xong liền kéo tay Hồng Ngọc đi về.
“Nhưng mà…”, Hồng Ngọc nhìn Mạc Thiên Di lo lắng.
“Không sao! Thằng bạn của anh không ăn thịt chị em đâu! Yên tâm!”
Hai người bước ra, căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn. Mạc Thiên Di nhẹ nhàng bước đến bên giường bệnh kéo chăn lại cho Phục Hưng:
“Anh ngủ đi! Một chút anh Hiếu quay trở lại đưa em về nhà sau!”
Anh khẽ nhắm mắt yên tĩnh. Gương mặt anh tú đỏ bừng vì sốt, đôi môi khô khốc trông thật đáng thương. Sóng mũi anh cao vút, nhìn đến đây Mạc Thiên Di không khỏi rời mắt. Sao ông trời có thể tạo nên một người đẹp đến như vậy.
Nhìn anh ngủ, cô cũng ngủ quên lúc nào không hay. Đến khi tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau. Mạc Thiên Di vươn vai:
“Ôi cái lưng của tôi!”
“Cách chào ngày mới của em thật là đặc biệt!”, anh nhìn cô cười một cách trìu mến. Ánh mắt này ngay cả Gia Hàn cũng chưa từng nhìn cô như vậy. Cô ngại ngùng đứng dậy:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351531/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.