Sáng dậy, nắng ấm len qua ô cửa nhỏ rơi vào phòng của Mạc Thiên Di. Đôi hàng mi công khẽ chớp, Mạc Thiên Di vươn vai. Cảm thấy lần trở về này đã thay đổi cuộc đời cô rất nhiều. Cô nhẹ nhàng đưa chân chạm xuống giường.
Vết thương ở chân còn đau một chút làm cô khẽ nhíu mày.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:
"Di Di! Dậy chưa? Có anh nào đợi mày ở cửa kìa."
Thiên Di chuẩn bị với tốc độ nhanh gấp 2 lần bình thường cô vội mặc quần áo xuống nhà:
"Thật không?"
"Di Di đi đâu đó?", tiếng bà Tuyết gọi cô lại.
"Con đi học!", Thiên Di vừa ngồi trên ghế vừa cố xỏ giày vào.
"Ủa? Hôm nay là thứ 7? Bình thường con đâu có đi học?"
"Con…", tìm lý do nào để ra ngoài cửa bây giờ?
Mạc Thiên Di tròn mắt, cô quên mất hôm nay là thứ 7 lại mặc quần áo đi học thế này.
Trên lầu truyền xuống tiếng cười của Hồng Ngọc:
"Haha… Mày bị lừa rồi nhé!"
Mạc Thiên Di nghiến răng hờn Hồng Ngọc một cái. Bây giờ nói đến Phục Hưng là cô không suy nghĩ nhiều chỉ muốn chạy ra gặp anh.
Hồng Ngọc lắc đầu mỉa mai:
"Cô ba! Di Di bệnh nặng rồi!",sau đó lại cười cười bước đến nói nhỏ vào tai của Thiên Di: "Bệnh mê trai!"
Thiên Di đi cà nhắc ra trước cửa nhìn ra cổng. Không thấy ai mới yên tâm quay vào nhà.
Hôm nay cũng không có tiết mục gì nên cô ở nhà. Cô mặc dù bị thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351528/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.