Mạc Thiên Di không khóc. Cô không thể để cho bọn họ thấy được sự yếu đuối của bản thân. Khóc cũng trở thành trò cười cho những kẻ ghét mình.
“Mạc Thiên Di! Mày mạnh mẽ mà!”
Cô cứ thể trở về nhà nhưng càng đi bước chân ngày càng nặng nề. Không thể để mẹ thấy cô trong tình trạng như vậy, cứ đi chậm biết đâu một chút gió thổi khô quần áo đang mặc trên người.
Mạc Thiên Di dừng lại ngồi xuống ghế đá bên công viên cạnh trường học. Cô nhớ đến những ngày tháng mới vào công ty, khi đó cô còn là một thực tập sinh. Mọi người giao hết việc làm cho cô để tan làm sớm. Rồi thì chỉ còn một mình cô ở công ty hoàn tất những báo cáo cho bọn họ. Nhưng sau khi hoàn thành hết lại không nhận lại được một lời cảm ơn, mà bọn họ còn giành công của cô.
Mạc Thiên Di cười khẩy: “Mày có gì phải buồn chứ? Những chuyện như thế này chẳng là gì so với việc mày đã từng phải trải qua!”
“Rét"
Tiếng thắng xe dừng lại cắt ngang mạch suy nghĩ của cô. Một bàn tay thon dài đưa khăn giấy đến trước mặt:
“Cho em!”
Mạc Thiên Di ngẩng đầu lên: “Là anh sao? Em không sao. Cũng không cần!”
Người con trai ấy xoa đầu cô: “Nếu muốn khóc thì em cứ khóc! Không cần phải cố chịu đựng như vậy!”
Giọng nói của Thiên Di nghẹn lại: “Nhưng mà… Nhưng mà… Em thật sự không chọc bọn họ!”
Người con trai ấy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh: “Anh biết!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-hung-xin-dung-buoc-/3351521/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.