Chương trước
Chương sau
Mạc Thiên Di không khóc. Cô không thể để cho bọn họ thấy được sự yếu đuối của bản thân. Khóc cũng trở thành trò cười cho những kẻ ghét mình.

“Mạc Thiên Di! Mày mạnh mẽ mà!”

Cô cứ thể trở về nhà nhưng càng đi bước chân ngày càng nặng nề. Không thể để mẹ thấy cô trong tình trạng như vậy, cứ đi chậm biết đâu một chút gió thổi khô quần áo đang mặc trên người.

Mạc Thiên Di dừng lại ngồi xuống ghế đá bên công viên cạnh trường học. Cô nhớ đến những ngày tháng mới vào công ty, khi đó cô còn là một thực tập sinh. Mọi người giao hết việc làm cho cô để tan làm sớm. Rồi thì chỉ còn một mình cô ở công ty hoàn tất những báo cáo cho bọn họ. Nhưng sau khi hoàn thành hết lại không nhận lại được một lời cảm ơn, mà bọn họ còn giành công của cô.

Mạc Thiên Di cười khẩy: “Mày có gì phải buồn chứ? Những chuyện như thế này chẳng là gì so với việc mày đã từng phải trải qua!”

“Rét"

Tiếng thắng xe dừng lại cắt ngang mạch suy nghĩ của cô. Một bàn tay thon dài đưa khăn giấy đến trước mặt:

“Cho em!”

Mạc Thiên Di ngẩng đầu lên: “Là anh sao? Em không sao. Cũng không cần!”

Người con trai ấy xoa đầu cô: “Nếu muốn khóc thì em cứ khóc! Không cần phải cố chịu đựng như vậy!”

Giọng nói của Thiên Di nghẹn lại: “Nhưng mà… Nhưng mà… Em thật sự không chọc bọn họ!”

Người con trai ấy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh: “Anh biết!”

“Nhưng tại sao… Tại sao… Họ lại đối xử với em như vậy?”, lời trong lòng này Mạc Thiên Di không kìm được nữa, lúc này, cô chỉ muốn khóc thật lớn. Khóc cho cả thế giới biết được cô oan ức thế nào, cô đáng thương thế nào.

Phục Hưng không nói, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô. Lúc nãy, anh đi ngang qua đã thấy đám người ức hiếp cô. Anh muốn vào giúp nhưng thầy chủ nhiệm lại bảo tôi sẽ xử lý. Đến khi anh quay lại thì không thấy cô đâu nữa. Bây giờ thì hay rồi. Tìm được một cô bé ngồi ở công viên khóc.

Phục Hưng hít thở sau đó nói, cũng không tính là lời an ủi nhưng nghe rất hay:

“Em muốn khóc cứ khóc nhưng em nhớ này: Bọn họ mới chính là người làm sai. Người nên khóc cũng không phải là em!”

Mạc Thiên Di gật đầu nhưng không thể nào kìm được hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống:

“Em thật sự không muốn khóc nhưng em không thể ngăn nổi cảm xúc lúc này của em…”

Vậy thì anh sẽ hát cho em nghe:

“Được khóc thì cứ khóc cho một lần hết nước mắt đi.

Để rồi ngày mai tỉnh giấc không vấn vương một điều gì.

Tự nhiên lại cứ đớn đau dằn vặt khác nào trói mình.

Vì đâu phải khổ như thế mãi mãi…”

Bên ngoài là giờ tan tầm nên thật sự rất ồn nhưng không biết lúc này, bản thân Mạc Thiên Di chỉ nghe duy nhất chỉ có giọng hát của Nguyễn Phục Hưng.

“Anh thật sự hát rất hay!”

“Vậy em đã hết buồn chưa?”

Không đợi cô trả lời thì cái bụng của cô đã lên tiếng. Phục Hưng bật cười đứng dậy đưa tay ra:

“Chúng ta cùng đi ăn?”

Thiên Di nhìn đồng hồ do dự một lúc: “Anh tốn công an ủi em như vậy, em đi ăn cùng em xem như chúng ta hoà nhau!”

“Được thôi!”, nói rồi Mạc Thiên Di đi liền một mạch, cũng không biết là đi đâu nhưng tâm tình cô vui vẻ hơn nhiều.

Phục Hưng leo lên chiếc xe đạp của mình. Một cái đạp chân đã đuổi kịp Thiên Di. Bàn tay thon dài của anh vươn ra níu lấy balo của cô mà kéo lại:

“Em đi đâu đó?”

“Ơ? Thì đi ăn?”

“Lên xe! Đi như em khi nào mới tới?”

Thiên Di cứ thế ngoan ngoãn ngồi phía sau xe của Phục Hưng. Nhưng mà chiếc xe đạp này nó lạ lắm, phía sau không có tấm đệm, lại càng không có chỗ để chân.

“Xe anh?”

“À!”, như phát hiện được Thiên Di muốn nói gì, chàng trai ấy thắng xe lại bước xuống cởi chiếc áo khoác đang mặc ra, quấn lại rất kỹ lưỡng rồi đặt ở phía yên sau:

“Trước giờ anh chưa chở ai hết, cũng không cần thiết… Nên em ngồi lên đây sẽ không thấy đau!”

“Thật không cần! Như vậy sẽ dơ áo của anh!”

"Không sao!"

Người con trai ấy nhẹ nhàng và tinh ý đến thế sao? Mạc Thiên Di nhìn chằm chằm vào anh rồi cười, hai má lại đỏ bừng.

"Cảm ơn anh!'

Cô cẩn thận ngồi lên. Có thể cảm nhận hơi ấm từ chiếc áo khoác vẫn còn. Thích thật!

“Em muốn ăn gì?”

“Gì cũng được! Em cũng không thấy đói lắm!”

Phải rồi! Nếu từng bị người khác ức hiếp làm gì quên nhanh như vậy được? Làm gì có thể ăn ngon miệng chứ? Chẳng phải trong lòng vẫn còn tức giận hay sao?

Thoáng chút Mạc Thiên Di cảm thấy tủi thân. Cô thật sự không muốn nghĩ đến nhưng tâm trí vẫn cứ tiếp tục suy nghĩ về những chuyện tiêu cực.

Phục Hưng chạy thật nhanh rồi dừng lại tại quán cơm tấm gần trường học. Quán này Mạc Thiên Di cũng biết nhưng hiếm khi nào ghé qua. Vì hầu như phần lớn cô đều ăn cơm do mẹ nấu.

Vừa thấy Phục Hưng bà chủ quán cơm liền cười hỏi: “Y như cũ đúng không? Hôm nay con không ăn một mình mà dẫn theo bạn ha?”

Phục Hưng cười rồi vào bàn thao tác nhanh nhẹn lấy nhanh hai đôi đũa, dùng khăn giấy vừa lau vừa nói:

“Hôm nay con dẫn theo người thưởng thức món ăn ngon của dì!”

“Được! Hai dĩa đặc biệt!”

Khi cơm tấm được đặt lên bàn mùi hương của thịt nướng làm người không muốn ăn như Mạc Thiên Di cũng phải động lòng. Khác cô, Phục Hưng vừa nhận dĩa cơm từ thay dì bán là ăn ngay lập tức. Ăn một cách ngon lành.

Mạc Thiên Di chỉ đụng đũa một chút. Vừa ăn vừa chăm chú nhìn về phía anh. Dáng người vừa gầy vừa cao. Ngũ quan tinh xảo, đôi hàng mi dài, cái miệng nhỏ đáng yêu.

“Anh đói lắm sao?”, Mạc Thiên Di vừa cười mỉm vừa hỏi.

Anh không nói chỉ gật đầu. Một lát sau sau khi ăn xong bà chủ còn tốt bụng tặng cho 2 ly nước mía.

“Ăn no em sẽ không thấy buồn đâu!”

Mạc Thiên Di khẽ gật đầu. Tâm tình cũng tốt lên nhiều.

“Dì! Bữa nay lại ghi sổ nhé!”, Phục Hưng nhìn dì chủ tiệm cười rồi nói.

Dì chủ tiệm ăn cười phá lên: “Khi nào đậu đại học mời dì một bữa nhé! Công dì nuôi mày ăn! Haha".

“Được thôi! Đến lúc đó cứ trả hết một lượt!”

Nói xong Phục Hưng nhìn Mạc Thiên Di: “Đi thôi!”

Mạc Thiên Di gật đầu: "Nhưng mà anh có thể đợi em đi vệ sinh một lúc?”

"Được!"

Một lúc sau đi ra, để ý thấy Phục Hưng đang nói chuyện với một bé nhỏ. Mạc Thiên Di nhẹ nhàng đến gần dì chủ tiệm nhét vào tay dì một xấp tiền: “Con gửi dì tiền 2 dĩa cơm!”

Dì chủ quán lắc đầu đưa lại tiền cho Mạc Thiên Di: “Cái con bé này! Chẳng phải bảo tính vào thằng bé Hưng rồi sao? Dì không nhận đâu!”

Mạc Thiên Di lắc đầu: “Cháu không muốn mắc nợ anh ấy! Dì nhận giúp cháu!”

Dì ấy cười nhẹ rồi đưa lại tiền cho Mạc Thiên Di: “Đừng nghĩ nhiều! Con đi đi! Thằng bé đang đợi! Nhanh lên!”

Dì ấy vừa nói vừa đẩy Mạc Thiên Di tiến về trước, cô không còn cách nào khác đành nghe theo. Mạc Thiên Di đi ra còn nghe được tiếng dì chủ tiệm lẩm bẩm: “Ngược lại ta còn muốn hai đứa nợ nhau!”



Xe dừng lại trước cổng nhà Mạc Thiên Di, cô chào cảm ơn, còn đứng lại nhìn bóng lưng chàng trai ấy khuất xa rồi bước vào nhà. Trái tim cô đập loạn nhịp, trong lòng cô rất vui, có lẽ cái cảm giác khi cả thế giới quay lưng với mình thì vẫn còn có một thiên thần dang tay ra nâng đỡ. Giống như cái mà trước giờ cô luôn mong muốn.

Ông trời cũng còn thương cô quá chứ!

Cô vừa đến nhà chào cha mẹ xong liền đi thật nhanh lên phòng, nhào xuống giường, đắp chăn hét lên:

“Quá sức đẹp trai!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.