“Ai là cướp!” Tay đó hung hăng đẩy Trần Noãn ra, xoay phắt người lại.
Trần Noãn phát hiện ra đây là một thanh niên vẻ ngoài tuấn tú, khuôn mặt đang cau có, hàng mày cau lại, tỏ rõ sự mất kiên nhẫn của khổ chủ.
“Anh! Đồ ăn cướp! Đưa đồ đây!” Trần Noãn thấy đối phương không phải dạng đầu trâu mặt ngựa nên cũng không thèm sợ, xông lại túm cổ áo hắn.
“Cướp chạy đằng kia rồi kìa.” Một bác gái tốt bụng đứng bên cạnh nói.
Trần Noãn ngẩng đầu nhìn thấy một cái bóng đã chạy xa, tức mình đứng phắt dậy: “Anh không phải cướp thì chạy cái gì thế!” Nói rồi tiếp tục truy đuổi.
“Ông đây cũng đi bắt cướp!” Người ở sau lưng cũng gào lên, nhanh chân đuổi theo.
Trần Noãn và người thanh niên không bắt kịp được tên cướp, đúng lúc họ thở không ra hơi nữa lực lượng trị an túm được hắn gô cổ lại.
“Túi này của ai?” Bên trị an nhìn hai người hỏi.
“Của tôi.” Người thanh niên đưa tay ra lấy.
Trần Noãn đang chống nạnh thở dồn, mắt cá chân có vẻ không được ổn lắm, nghe thấy anh ta nhận đồ thì ngẩng phắt đầu lên: “Anh nói vớ vẩn gì thế! Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng truy hô là của một bác gái!”
Người thanh niên quay đầu lại lừ mắt một cái: “Đó là mẹ tôi.”
Trần Noãn ngạc nhiên, vẫn cãi cố: “Ai biết có phải anh ăn không nói có hay không.”
Bên trị an đứng giữa hai bên cũng cảm thấy lúng túng.
May là cặp vợ chồng mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-ha-cau/2923341/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.