Chân Điềm dựng đứng cuốn sách lên, hơi rụt cổ che mặt lại, rất muốn bản thân có thể chui xuống đất không để lại một kẻ hở.Trình Thần bên cạnh nhìn cô, thấp giọng an ủi: “Cậu đừng sợ, không gọi cậu đâu.”
Chân Điềm cười gượng, cô có linh cảm mãnh liệt rằng lát nữa mình sẽ bị gọi tên.
“Không sao, lát nữa nếu thực sự gọi cậu, tớ sẽ ở bên cạnh nhắc cậu.”
Chân Điềm cảm kích nói: “Cảm ơn!”
Giang Gia Thụ chọn ngẫu nhiên một cái tên trong danh sách điểm danh. Khi nghe người được gọi không phải là tên của cô, Chân Điềm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Sự chú ý của cô hoàn tập trung vào người được gọi kế tiếp là ai.
“Vương Côn.”
“Đường Hiểu Thư.”
“Hàn Nghị.”
Chân Điềm vểnh tai lên nghe từng cái tên, cho đến đoạn cuối cùng của bài học do một cô nữ sinh đọc thuộc xong, cô cũng không có bị gọi tên, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Chân Điềm rũ bỏ gánh nặng, thầm thán phục hôm nay mình thật sự quá may mắn!
Sau khi vui sướng vì sự may mắn của bản thân, trong lòng Chân Điềm thầm tính toán một lát nữa nhất định không được ngẩng đầu lên để giảm bớt cảm giác tồn tại, nhất định không được để anh phát hiện.
“Đại Bảo Na, cho tôi biết chỉ định về tái tạo mô có hướng dẫn bằng màng sinh học.”
Cả người Chân Điềm cứng đờ.
Vài giây sau, nhận thấy không có ai trả lời, Giang Gia Thụ ngẩng đầu lên nhìn quanh phòng học, hỏi: “Đại Bảo Na là ai? Lớp trưởng đâu? Bạn học này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-giang-co-chut-ngot/777810/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.