“Đinh” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, Giang Gia Thụ gật đầu chào tạm biệt với bạn mình, chân dài dẫn đầu bước ra ngoài. Hai cô gái đi theo anh ra khỏi thang máy, Đại Lộ khẽ kéo áo của Chân Điềm, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Vị bác sĩ này có hơi quen mắt, thật là đẹp trai.” Chân Điềm cụp mắt, mím môi suy nghĩ điều gì đó, không lên tiếng. Đồng hồ để trên bàn trà trong phòng chờ chỉ 8 giờ 30 phút. Hai màn hình LCD lớn trên vách tường đại sảnh đột nhiên hoạt động, thông tin của người lấy số hiển thị trên màn hình. Chân Điềm nhìn thấy từng cái đèn trong phòng khám bệnh sáng lên, một bóng người cao lớn vụt qua cửa sổ kính. Lúc xuất hiện một lần nữa, anh đã thay một chiếc áo blouse trắng. Thông báo vang lên, bàn y tá gọi bệnh nhân số một. Chân Điềm mở lại trang web cô vừa xem, nhìn thấy anh trong mục giới thiệu của bác sĩ. Trên màn hình lướt qua cái tên của Chân Điềm. Đại Lộ nhắc nhở: “Cậu là số ba, người số ba.” ——— “Bác sĩ, răng của tôi đau quá.” Một giọng nữ yểu điệu vang lên ở trong phòng khám rộng rãi. Hai trợ lý thực tập nhìn nhau cười khẽ, bọn họ đã quen với tình huống như thế này rồi, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục làm việc của mình. Giang Gia Thụ đeo khẩu trang, chỉ vào giường khám bệnh cách đó không xa, bình tĩnh nói: “Nằm xuống, tôi khám cho cô.” “Được…” Người phụ nữ vén váy ngắn lên, đi tới nằm xuống giường khám bệnh, cuối cùng còn không quên chớp chớp mi mắt nhìn anh. “Bác sĩ Giang, tôi ổn hơn rồi.” Giang Gia Thụ làm lơ động tác dư thừa của người phụ nữ, bình tĩnh bật đèn kiểm tra trên đỉnh đầu người phụ nữ, ra lệnh: “Há miệng.” “A ~” Người phụ nữ mở tròn miệng. Mặt Giang Gia Thụ không cảm xúc di chuyển giá đỡ đèn, điều chỉnh ánh sáng đến một góc độ thích hợp, hỏi: “Cái răng nào đau?” Đại Lộ đi vệ sinh, TV trong đại sảnh đang phát mấy câu về kiến thức chăm sóc sức khỏe răng miệng. Chân Điềm có chút buồn chán, cô đứng dậy đi một vòng xung quanh. Trong phòng chờ có đặt vài bộ ghế sofa êm ái và vài bàn uống trà hình tròn tinh xảo, trang trí không thua gì bệnh viện tư nhân. Chân Điềm dừng lại ở trước cửa phòng khám bệnh, một tờ giấy về kiến thức sức khỏe răng miệng thu hút sự chú ý của cô. Giọng nói yểu điệu buồn chán trong phòng khám khiến cả người Chân Điềm cứng đờ, cô vô thức nhìn vào cửa sổ phía sau phòng khám. Cửa sổ bằng kính của phòng khám được làm bằng chất liệu mờ. Thông qua cửa sổ, tuy cảnh bên trong nhìn không được rõ lắm, nhưng đường nét của người phụ nữ trên giường khám bệnh không khó để xác định. Người đàn ông ở bên cạnh giường nửa người trên nghiêng về phía trước, đầu của hai người bọn họ ở rất gần nhau. Từ góc độ của Chân Điềm, tư thế này rất dễ gây hiểu nhầm. Nhịp tim của Chân Điềm dần dần tăng nhanh, lồng ngực bị tim đập có hơi phập phồng. Cô lặng lẽ lùi lại một bước, vừa định rời khỏi đây thì không ngờ cô lại giẫm phải một vật cứng, dưới chân loạng choạng, cả người không giữ vững lập tức nhào vào cửa kính. Giang Gia Thụ nghe thấy tiếng động, đang định quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì lập tức bị người phụ nữ đang nằm trên giường nắm lấy tay. “Bác sĩ Giang, làm ơn giúp tôi nhìn một chút. Rốt cuộc tôi bị làm sao vậy?” Ánh mắt Giang Gia Thụ nhìn vào tay người phụ nữ, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Anh khẽ rút tay lại, đem cổ tay của mình rời khỏi tay người phụ nữ, không để lại một dấu vết. Cởi bỏ đôi găng tay bị cô ta chạm vào, Giang Gia Thụ lấy một đôi găng tay vô trùng mới đeo vào để kiểm tra cho cô ta. Anh bình tĩnh nói: “Chỉ là bị viêm một chút thôi, tôi kê cho cô một đơn thuốc chống viêm, về uống hai ngày là sẽ khỏi.” Người phụ nữ bĩu môi, giống như không hài lòng lắm với kết quả, õng ẹo nói: “Cảm ơn bác sĩ.” “Không có gì, cô có thể đứng dậy rồi.” Giang Gia Thụ tháo găng tay ra rồi ném vào thùng rác ở sau lưng. Nghe thấy giọng nói của trợ lý Chương Tâm Toàn ở bên ngoài sảnh chờ, Giang Gia Thụ nghĩ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó, anh bước ra khỏi phòng khám. Thuốc diệt chuột trong hộp mồi độc bị đổ trên mặt đất, Chân Điềm đứng ở một bên luống cuống tay chân, hai gò má đỏ bừng nói xin lỗi với Chương Tâm Toàn: “Tôi xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu.” Chương Tâm Toàn xua tay, cô tìm thấy một cây chổi sau bàn y tá: “Không sao, để tôi dọn dẹp.” Chân Điềm đứng im: “Hay là để tôi dọn cho nhé.” “Thật là, không sao đâu. Cô là người thứ ba phải không? Y tá gọi cô kìa, cô vào phòng khám đi, ở đây để tôi dọn được rồi.” “Thực sự xin lỗi.” Chân Điềm lại xin lỗi cô ấy. “Không sao đâu, đi nhanh đi.” Giang Gia Thụ nhìn thấy mọi chuyện bên ngoài đều đã ổn, anh cảm thấy yên tâm, liếc mắt nhìn những bệnh nhân đang chờ trong phòng chờ, xoay người đi vào phòng khám. Lúc anh trở lại, bệnh nhân nữ vừa rồi vẫn còn đang ngồi trên giường khám, thấy anh đến, cô ta lập tức nói: “Bác sĩ Giang, tôi …” Giang Gia Thụ nhìn ra được cô ta đang nghĩ gì, liền gọi nam trợ lý thực tập đang đặt hàng trong vách kính bên cạnh: “Tô Chiêu, cậu đưa cho cô ấy một hộp thuốc giảm đau và một hộp thuốc thuốc kháng viêm, là bệnh viêm lợi. Sau đó nói với cô ấy chú ý một số việc.” “Vâng, thưa thầy.” Tô Chiêu nhìn bệnh nhân nữ: “Xin chào, mời theo tôi qua bên này.” Bệnh nhân nữ liếc Tô Chiêu, cô ta mở miệng nói chuyện, không thèm để ý tới cậu ta, quay đầu lại nói với Giang Gia Thụ: “Bác sĩ Giang, cám ơn anh. Chiều nay anh có thời gian rảnh không? Vừa hay tôi sống ở gần đây, tôi mời anh một bữa cơm nhé.” Trên mặt Giang Gia Thụ không hề có cảm xúc gì: “Cảm ơn, mời cơm thì không cần, đây đều là việc nên làm thôi. Người này là thực tập sinh trợ lý của tôi, cậu ấy sẽ nói cho cô một số việc cần phải chú ý liên quan đến việc ăn uống của cô mấy ngày này, cô với cậu ấy có thể đi được rồi.”. Đọc tru?ệ? ha? tại ﹏ TrU? tru?ệ?.v? ﹏ Anh nói xong thì bấm chuông gọi bên cạnh, không chừa chỗ cho bệnh nhân nữ kia nói tiếp. Người bệnh nhân nữ nhìn Giang Gia Thụ đang bận bịu, trong lòng có chút không cam tâm. Nhưng cuối cùng cũng không quấy rầy anh nữa, cầm túi xách lên, bất đắc dĩ đi theo Tô Chiêu lấy thuốc. Chân Điềm lúng túng đứng ở cửa, cô vừa nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong cho nên không dám tùy tiện đi vào, cho đến khi nghe thấy tên mình trên loa thông báo, cô mới chậm rãi bước vào phòng khám. Chân Điềm đi qua một hành lang hình chữ nhật dài khoảng ba bốn mét, tiến lên hai bước thì nhìn thấy phòng khám màu trắng rất lớn. Lúc Giang Gia Thụ nghe thấy tiếng động thì anh đang ngồi trước bàn cúi đầu viết gì đó, khớp xương hai bàn tay hiện lên rõ ràng, thon dài rất đẹp. Anh không ngẩng đầu lên, chỉ vào ghế bên trái: “Mời ngồi.” Chân Điềm “Ồ” một tiếng, cầm sổ khám bệnh rồi ngồi xuống bên cạnh anh, để sổ khám bệnh trong tay lên bàn, sau đó chậm rãi đẩy sang bên cạnh tay anh. Tốc độ tay của Giang Gia Thụ rất nhanh, sau năm giây, anh đã viết xong chữ cuối cùng, đóng bút lại rồi ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy chiếc khẩu trang đen trên mặt cô, vẻ mặt của anh hiện rõ sự giật mình. Ánh mắt Giang Gia Thụ đảo quanh mặt cô hai lần, anh trầm mặc một hồi: “Tháo khẩu trang ra.” Lúc này Chân Điềm mới nhớ ra mình vẫn còn đang đeo khẩu trang. Cô đưa tay lên muốn tháo ra, nhưng như nhớ tới điều gì đó, cô dừng động tác lại, bàn tay cứng đờ giữa không trung. Thấy cô do dự, Giang Gia Thụ xuất phát từ việc đào tạo nghiệp vụ bác sĩ nên cũng không nói gì thêm. Anh vừa lấy sổ khám bệnh của cô vừa hỏi: “Răng có chỗ nào không thoải mái?” Chân Điềm thừa lúc anh cúi đầu, gỡ khẩu trang trên mặt xuống trả lời: “Răng khôn chạm vào lợi, hơi đau.” Ánh mắt của Giang Gia Thụ dừng lại một giây trên cột tên của sổ khám bệnh, anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Chân Điềm. Bốn mắt nhìn nhau. Chiếc khẩu trang màu xanh lam che đi nửa khuôn mặt của người đàn ông, sống mũi cao khắc họa đường nét thanh tú, một đôi mắt màu hổ phách dài, hẹp và sâu nhìn thẳng vào cô. Cô chú ý tới đôi mắt của anh bị che khuất bởi một hàng mi dài. Chân Điềm âm thầm thán phục giá trị nhan sắc xuất sắc này của người trước mặt trong lòng. Giang Gia Thụ nhìn gương mặt trước mắt, ánh mắt hơi trầm xuống. Anh dùng lực bóp chặt cây bút trong tay. Không biết qua bao lâu, anh mới hỏi lại lần nữa: “Tôi hỏi triệu chứng này của cô xuất hiện bao lâu rồi?” Chân Điềm hoàn hồn lại: “A? À… Hình như đã ba bốn ngày rồi. Tôi tự uống thuốc kháng viêm, nhưng vẫn còn đau.” Giang Gia Thụ đột nhiên đứng dậy đẩy chiếc ghế phía sau ra. Chân Điềm bị động tác bất ngờ của anh dọa cho giật mình. Tầm mắt của Giang Gia Thụ dò xét người cô, cuối cùng trở lại trên mặt cô: “Đi theo tôi, tôi kiểm tra cho cô.” “Vâng.” Chân Điềm đứng dậy đi theo anh đến giường khám thì dừng lại, cô cảm thấy có chút áy náy nên không dám nhìn thẳng vào mắt anh. “Ngồi xuống đi.” Giọng anh trầm thấp và bình tĩnh. Khóe mắt Chân Điềm hướng lên trên, cô lén lút liếc nhìn khuôn mặt anh, thấy vẻ mặt tức giận của anh, cô nhất thời không dám lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ theo tay anh chỉ. Giang Gia Thụ đeo găng tay vào: “Mở miệng ra.” Chân Điềm làm theo. Giang Gia Thụ nghiêng đầu sang một bên, dùng tay trái nắm cằm cô, lấy ra một cây bút trong túi áo bên phải, rồi dùng ngón tay thon dài ấn lên cây bút. Một tia sáng phát ra từ đèn pin y tế [1], chiếu trái phải trong khoang miệng của cô. [1] Đèn pin y tế: là loại đèn dùng trong y khoa được thiết kế dạng đèn bút, rất tiện để gài túi quần hay áo blouse. Chân Điềm sợ anh nghe thấy tiếng tim đập của mình, nên cô liền nín thở không dám thở mạnh. Vẻ mặt của anh rất chuyên chú và nghiêm túc, như thể lực chú ý của anh chỉ ở trong khoang miệng cô. Nhưng lực ở trên chiếc cằm, lại khiến Chân Điềm cảm thấy đây không phải là như thế. Sau vài giây, Giang Gia Thụ đưa ra kết luận: “Răng khôn ở cả hai bên đều mọc lệch, nếu như ảnh hưởng đến sức khỏe răng miệng thì có thể nhổ, nhưng tôi không chắc răng khôn có mọc lệch hay không. Bây giờ cô phải đi chụp X-quang.” Anh buông cằm cô ra, duỗi thẳng thắt lưng, xoay người đang định dặn dò cô thì phát hiện hai người trợ lý của mình đang bận rộn, anh dừng một chút: “Bỏ đi, cô đi theo tôi.” “Vâng.” Chân Điềm nhảy xuống giường khám. Bóng người cao to thẳng tắp của Giang Gia Thụ đi tới trước mặt cô, cô theo sát phía sau anh. Sau đó rẽ phải ở trước mặt, anh đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt. Chân Điềm quýnh lên gia tăng tốc độ, không ngờ là lúc rẽ phải bất ngờ va vào tấm lưng rộng lớn của anh. Chân Điềm đưa tay che mũi: “Xin lỗi…” Tầng hai bên trái tầng này là Khoa Răng Hàm Mặt, bên phải là Khoa Tai Mũi Họng, cuối hành lang chính là phòng chụp X-quang. Anh dừng lại ở trước cánh cửa bằng chì. Chân Điềm ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên cửa dán một tấm bản cảnh báo chú ý. [Bức xạ có hại, hãy cẩn thận với bức xạ ion hóa, khi đèn sáng không được vào.] Cánh cửa bằng chì từ từ di chuyển sang hai bên, Chân Điềm thò đầu vào nhìn bên trong, một cửa sổ kính chia cắt phòng thành hai gian phòng, một gian phòng là phòng làm việc, gian phòng kia chắc là phòng để chụp X-quang. Giang Gia Thụ mở máy lên, chỉ vào một cái hộp các tông nhỏ trên bàn làm việc: “Trong đó có bao cắn dùng một lần, cô lấy một cái đeo vào máy.” Giọng anh giống như cái loa siêu trầm[2], văng vẳng bên tai của Chân Điềm. [2] Loa siêu trầm: giọng trầm và mạnh mẽ. Trước mặt là một cái máy to lớn lạnh băng mang đến cho người ta một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được. Cô vừa bước một bước nhỏ về phía trước thì nghe thấy tiếng “lách cách” bên tai. Lúc này trước mắt của Chân Điềm đột nhiên tối sầm lại, đôi mắt như bị một mảnh vải che lại. Chân Điềm đang đối diện với chiếc máy phát ra ánh sáng xanh mờ ảo, cô sợ tới mức hai chân trở nên mềm nhũn, trong tiềm thức đưa tay mò mẫm tìm người vừa nãy còn đang ở bên cạnh mình. Hai tay không ngờ lại trở nên trống rỗng, tim Chân Điềm lập tức chùng xuống, cô đột nhiên hét lớn một tiếng: “Giang Gia Thụ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]